Những con sinh vật biển khác cũng phụ họa theo:
“Tất nhiên là thuộc về Hải Vương rồi.”
Trần Lạc cười hi hi mà nhìn về phía Từ Khôn đàn ngu người ra bên cạnh:
“Ngươi nghe thấy chưa? Ta là Hải Vương, đại dương là của ta đó, vậy ngươi nói xem những sinh vật trong đại dương thì có phải là của ta hay không? Nếu ngươi không đi theo ta thì ta không cho phép ngươi ăn, nghe rõ chưa? Nếu không thì ta sẽ giết đàn em của ngươi.”
Trần Lạc: Đừng ăn đừng ăn. Từ Khôn: Không ăn thì không ăn. Nếu như không phải tận mắt nhint thấy cảnh khiến người ta giật mình này, chắc chắn Từ Khôn sẽ lại cãi lại giống khi nãy. Nhưng bây giờ cả người hắn ta đều ngu cả ra, lời nói cũng không rành mạch nữa luôn. Từ Khôn lắp bắp hỏi:
“Rốt cuộc ngươi là loại người gì thế?”
Đây là chuyện mà con người có thể làm được ư? Giống như sói hoang vậy, kể cả ngươi có mạnh hơn nó thì nó cũng sẽ không thuần phục ngươi, chứ đừng nói tới cả bầy sói. Chẳng nhẽ cả đám sinh vật biển này đều bị nắm điểm yếu ư? Trần Lạc cười, đợi chút nữa lại đi nói dóc với Từ Khôn sau vậy. Lúc này, con cóc lớn trên bờ biển nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT