“Ầy, tại sao Trần Lạc không thống nhất nhân loại lại cơ chứ. Ta thì ta ủng hộ việc hắn ta thống nhất nhân loại lại, nếu làm như vậy thì ít nhất là có thể đảm bảo ăn đảm bảo uống. Nhưng mà hắn ta chỉ quan tâm đến cảm nhận của bản thân, khốn kiếp thật.”
Pháp Vương lạnh mặt nhìn, dám mắng chủ nhân của nó ư? Mau nhìn đi, ở kia có một con chó to màu đen kìa, con chó kia to thật đấy.”
Những người còn sống sót kia đang trong tình trạng bụng đói cồn cào, bọn họ cũng chẳng có tâm trạng quan tâm trước sau gì nữa cả. Cái đói làm cho bọn hắn hoa mắt, tất cả đều lao về hướng Pháp Vương, trong đẩu bọn họ đã bắt đầu tưởng tượng đến viễn cảnh sau khi bắt được nó thì sẽ ăn như nào rồi. Pháp Vương giơ tay tát chết tên đầu tiên dám tiếp cận đến gần nó một cách dứt khoát. Mặt người đó trực tiếp đập thẳng xuống đất. Tất cả mọi người xung quanh bị dọa sợ đến ngẩn người, một người run run rẩy rẩy chỉ vào Pháp Vương:
"Đây là một con ác cẩu, giết người, nó dám giết người kìa.”
Pháp Vương giết chết luôn 6 người còn lại. Pháp Vương nghĩ vẫn cảm thấy không hiểu nổi. Các ngươi chỉ cho phép bản thân ăn thịt chó, nhưng lại không cho phép ta phản kháng ư? Ta mà phản kháng thì ta sẽ hóa thành ác cẩu? Thế thì để ta tự nhảy vào nồi, sau đó tự nấu lên rồi bưng lên mời các ngươi ăn luôn đi cho xong. Pháp Vương bắt đầu suy nghĩ một vấn đề. Giả dụ ta không gặp được chủ nhân, một con chó như nó sống trong thời mạt thế sẽ gặp phải những thứ gì? Lại giả dụ ta không có được thực lực như hiện tại, mà ta chỉ là một con chó hoang lang thang đáng thương thì sao? Pháp Vương nghĩ, có lẽ nó sẽ trở thành món thịt chó rồi cũng nên.
Cảm ơn ngươi, đã để ta gặp được ngươi vào lúc ta tuyệt vọng nhất. Thế nên, nếu có ai dám mắng ngươi thì dù chỉ một câu thôi, ta cũng sẽ không để kẻ đó tồn tại trên đời này. Ba ngày trôi qua, Pháp Vương nhìn bàn chân bị nhuộm đỏ của mình. Tại sao nơi đâu cũng có người mắng chủ nhân thế nhỉ? Cứ giống như là bọn hắn mắng chủ nhân vài câu thì họ có thể ăn no cơm vậy. Pháp Vương nhìn về nơi xa với vẻ mặt mờ mịt, nó cứ như vậy giết từng người, có một người tính một người, ai cũng đừng hòng sống yên lành. Cơ bản là bọn chúng đều đang mắng chủ nhân tư lợi ích kỷ, có năng lực nhưng không chịu đứng ra, để cho bọn hắn tự sinh tự diệt. Pháp Vương nhớ lại mấy ngày trước, sắc mặt Trần Lạc trầm ngâm ôm lấy nó mà nói:
“Không có ai hy vọng tất cả mọi người đều được sống sót hơn chính bản thân ta, nhưng ta không làm được. Ta không thể làm nổi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT