"Ngươi cũng biết con người muốn tồn tại khó khăn thế nào, đúng không? Mà thằng nhãi này còn lấy lương thực đổ cho chó ăn, như vậy chẳng phải quá lãng phí sao?"
Vương Tân Võ nói chen vào:
"Suốt dọc đường đi chúng ta ăn gì uống gì, ngươi cũng tự mình trải qua rồi, phải chịu tội rất nhiều, ngươi cũng biết rõ mà, tình hình thế giới đã như này rồi mà còn nuôi chó cái gì, chúng ta ăn nó để cải thiện bữa ăn không được sao?"
"Chúng ta cũng không ăn mảnh, mọi người cùng ăn cơ mà."
Mễ Linh mệt lòng, chuyện như vậy đã trả qua bao nhiêu lần, mục đích ban đầu là cái gì, trên đường đi các người có đóng góp bao nhiêu công sức, chính các người không tự biết hay sao?
Cô không còn kiên nhẫn nữa, vốn định sau khi ăn cơm xong mới nói chia tay, nhưng hiện giờ ai đi đường nấy thôi.
"Các ngươi tự đi tìm một phòng ở không có người trong khu chung cư này đi, về sau mọi người tự đi mà kiếm sống, tay làm hàm nhai, đừng có quấy rầy lẫn nhau."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT