Ây yo, thật sự là có người đứng sau cơ à. Thất Vũ nói:
“Ở đây ta có 10 cân lạp xưởng, ta mới ăn có một cái thôi. Ngươi thả ta ra đi, tất cả lạp xưởng đều sẽ thuộc về ngươi. Con người ta nói được làm được, nhất định ta sẽ cho ngươi.”
Thất Vũ ra tay không phải là đều vì đống lạp xưởng ấy hay sao? Ta cũng không phạm tội to lớn đến mức nào cả, ai mà chống lại được sự mê hoặc từ lạp xưởng cơ chứ? Thôi được rồi, dù sao thì Trần Lạc cũng không thạo về việc thẩm vấn cho lắm, đem hắn ta về cho Tường trưởng lão vậy, để xem liệu miệng của đệ nhất sát thủ cứng đến đâu, liệu có chống lại được Tường trưởng lão hay không. Trần Lạc dùng một suy nghĩ liền quay về tới căn cứ.
"Thủ lĩnh, Tường trưỡng lão tới rồi.”
Thất Vũ ngẩn ra, khi hắn ta còn ở trong đại lao thì đã nghe nói tới cái tên này rồi. Rốt cuộc Tường trưởng lão là ai? Chỉ thấy một con rệp to, cả người màu đen vàng cao gần 2 mét đang không ngừng dùng lưỡi liếm liếm, không tình nguyện mà đi tới đây. Phạm vi xung quanh cách Tường trưởng lão 10 mét không hề có ai lại gần cả. Trần Lạc bịt mũi lại, hắn chỉ vào Thất Vũ, sau đó nói với Tường trưởng lão:
“Cho hắn ta một chiêu ẩm ướt tiêu chuẩn đi.”
Những người đến gần Tường trưởng lão đều cảm thấy buồn nôn rồi, tiêu chuẩn ư? Thất Vũ nhìn Trần Lạc với vẻ không dám tin, ngươi còn là con người ư? Quá độc ác. Thất Vũ trở nên điên cuồng giống như sắp chết tới nơi, cái chân mới bị đánh gãy của hắn vậy mà bây giờ lại có thể duỗi ra được, giống như muốn cách xa Tường trưởng lão ra hơn một chút. Tường trưởng lão tiến tới gần với vẻ không tình nguyện. Ta cũng không muốn nha, nhưng mà đối phương là cơm cha áo mẹ của ta đó. Tường trưởng lão lè lưỡi ra, Thất Vũ cảm thấy rất sụp đổ:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play