Khương Thiên Thành mặt dày đi tới các căn cứ có quan hệ tốt vay 10 tấn lương thực, mà hắn cũng thật sự vay về được. Trần Lạc cấp 5 được sắp xếp để đi áp tải lương thực về. Mười tấn lương thực đung một cái xe vận chuyển cực kì lớn đến để vận chuyển, Khương Thiên Thành tự mình dẫn người áp tải lương thực về. Khương Thiên Thành quyết định rồi, sau khi lương thực về đến căn cứ thì hắn sẽ đích thân trông coi. Mười tấn lương thực, có thế nào thì cũng đủ để ăn trong 1 tuần. Trần Lạc trợn trắng mắt, đợi thêm một ngày thôi hắn cũng cảm thấy lãng phí thời gian. Ta sẽ cho ngươi thấy cái gì gọi là tuyệt vọng.
Trần Lạc trực tiếp sử dụng trục xuất hư không ném cái xe vận chuyện lớn ra cách xa 100 dặm, di chuyển vật chết tiêu hao dị năng rất ít. Lần này thì ngơ người thật rồi đúng không! Khương Thiên Thành thật sự ngẩn người ra rồi, xe của hắn đâu? Các thành viên đang chờ để được ăn trưa cũng đần mặt, buổi sáng bọn hắn còn chưa ăn sáng đâu đó. Thế mà lương thực lại cứ thế mà biến mất rồi ư? Nó biết mất ngay dưới mí mắt của bọn họ.
Khương Thiên Thành ngã lăn ra đất, trong lòng thầm lạnh đi, đúng là ngoài sức tưởng tượng, thật sự là có ma rồi. Nếu như chuyện như thế này cứ liên tục xuất hiện thì hắn sẽ không bao giờ có lương thực được nữa cả. Đang có người âm thầm gây chuyện trong bóng tối. Nhưng mà liệu con người có thể làm ra loại chuyện như thế này được ư? Khương Thiên Thành thật sự không có cách nào hiểu nổi. Khương Thiên Thành khồn chịu thua mà lại đi vay thêm 2 tấn lương thực, xong rồi cũng biến mất như thế. Cuối cùng, Khương Thiên Thành cũng từ bỏ rồi.
Ngày hôm đó, tất cả mọi người đều đói tròn một ngày. Lòng tin của mọi người đã tản đi cả rồi, thậm chí còn có tin đồn Khương Thiên Thành đắc tội với ông trời. Trần Lạc vui vẻ ngồi xem, để ta xem xem căn cứ của ngươi còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa, ngươi có bao nhiêu lương thực ta sẽ thu bằng đó lương thực. Dưới tình huống như vậy, nếu như căn cứ mà còn không sụp đổ thì ta thật sự tâm phục khẩu phục Khương Thiên Thành ngươi đó. Trần Lạc rút ra ít thời gian để đi thăm Samoyed. Nó rất ngoan, thấy Trần Lạc tới còn không ngừng vẫy đuôi. Trần Lạc tâm trạng khồn tồi, hắn ném cho nó hai cái chân giò kho lớn. Trần Lạc cười nói:
“Đi theo ta thì đó mới là sáng suốt.”
Ngày hôm sau, thành viên trong căn cứ đã đi mất khoảng 1/3, nếu như cứ đợi chờ như này thì e là bọn hắn sẽ chết đói hết mất. Ở đây không có tiền đồ nữa rồi, kể cả là có nhận được chút vật tư thì tương lai họ biết ăn cái gì? Thực lực của Khương Thiên Thành có tác dụng gì cơ chứ? Có thể coi như cơm mà ăn chắc? Trần Lạc sờ cằm, nhiều nhất là hai ngày nữa, Khương Thiên Thành sẽ trở thành cô gia quả nhân. Trong thời mạt thế, vật tư mới là quan trọng nhất.
Ở chỗ của Trần Lạc, cơm đảm bảo no thì mới có thể thu hút được nhân tài, thực lực của Trần Lạc chỉ có tác dụng cộng thêm điểm mà thôi. Quả nhiên chuyện gì rơi vào tay hắn cũng đều trở thành hạ bút thành văn. Không phải tốn công sức lớn mà hắn đã có thể làm cho một căn cứ sụp đổ. Nhưng có một chuyện đột nhiên sảy ra làm đảo lộn kế hoạch của Trần Lạc. Thành phố H ở biên giới, ngay sát đó là rau muối quốc. Rau muối quốc nghèo nàn vật tư nhưng mà số lượng nhân khẩu lại không hề ít. Bọn hắn đã nhiều lần tổ chức người đến thành phố H để cướp vật tư. Khương Thiên Thành dẫn người đi đến để cùng nhau chống lại. Tính rằng do có giao tình, cùng là đồng bào với nhau, nếu không thì Khương Thiên Thành đã sớm dẫn người đi cướp vật tư ở những căn cứ khác rồi. Ở rau muối quốc, bên trong một căn cứ nọ. Một người đàn ông có đôi lông mày rậm mở to mắt, một loạt những từ ngữ mang sát ý xuất hiện từ trong miệng hắn ta.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play