Trương Tinh Tinh khóc lóc nói:
“Ngươi đừng có bày ra bộ mặt đạo đức giả, buổi trưa ngươi và Trần Lạc lén ăn đồ ăn ngon, không đem cho người khác cũng được nhưng đến ngay cả ta ngươi cũng không thèm đoái hoài gì, uổng công ta vẫn coi ngươi là bạn bè.”
“Ta đứng phía trước, ngươi đứng phía sau, trong lòng nói không chừng còn đang cười nhạo ta.”
Mễ Lạp trong lòng khổ sở, vật tư không phải do ta thu được, ta cũng không có quyền quyết định, huống hồ ngươi còn vừa mới đến.
Mễ Linh nhìn xem, lắc đầu, trong lòng thở dài, dựa vào tính cách của Trần Lạc, chỉ sợ ngươi sẽ không giữ nổi mạng nữa.
Trần Lạc sắc mặt hơi khó coi, ta cứu ngươi, ngươi ăn đồ ăn của ta, uống nước của ta, còn nói những lời này làm xáo trộn tinh thần của toàn đội.
Làm thế nào mà ngươi có thể sống sót cho đến tận bây giờ chứ?
Hồn nhiên ngây thơ đến mức đáng thương, nhất là Trương Đông Thành, sống đến từng tuổi này quả thật là uổng phí mà.
Nếu dùng đồ ăn có thể trực tiếp đuổi nhóm người này đi, tám vạn tấn gạo Trần Lạc có tiếc gì chứ?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT