Nếu như ta nghe lời khuyên xong vẫn muốn cố chấp động thủ mà không làm hòa thì sẽ không có ai thắng trong vụ này cả. Nhưng cái bí mật này mà là cái ta muốn biết hay sao? Trần Lạc lắc lắc đầu, đây chỉ là những gì mà ta đoán mà thôi, vẫn là đợi sau khi thời không dị năng của ta hồi phục đã, sau đó ta sẽ xem xem Lôi Tát Đức nói như thế nào. Kể cả những gì ta đoán là đúng, vậy ngươi dám lấy pháp tắc bản nguyên ra dọa ta ư? Sau đó bắt ta coi như chưa hề sảy ra bất kì chuyện gì cả ư? Nếu pháp tắc bản nguyên dám ngăn cản ta, vậy thì ta sẽ đánh bay nó giống như ta đã từng đánh bay bản nguyên của hắc ám vậy. Mễ Lạp ngồi xuống bên cạnh Trần Lạc, hai bàn tay của cô đặt lên trên huyệt thái dương của Trần Lạc, cô nhẹ giọng nói:
“Để ta thử dùng dị năng sinh mệnh xem liệu có thể giúp cho tinh thể của ngươi hồi phục hay không.”
Trần Lạc trực tiếp gối đầu lên trên đùi Mễ Lạp, hắn cười hi hi nói:
"Được, vợ đại nhân vất vả rồi.”
Mễ Lạp nhẹ nhàng xoa bóp, làm cho đầu óc của Trần Lạc cảm thấy rất dễ chịu. Trong đầu hắn cảm thấy rất ấm áp, tựa như tốc độ khôi phục của tinh thể đang nhanh lên. Trần Lạc lại xây dựng thêm 1 khu vực gia tốc thời gian, năng lực này nhất định phải là thời gian và không gian kết hợp lại thì mới có thể dùng được. Mặc dù hắn không thể sử dụng thời không dị năng, nhưng mà thời gian và không gian của hắn vẫn có thể phối hợp với nhau, chỉ là cấp bậc năng lượng dùng được kém xa thời không dị năng mà thôi. Khi Trần Lạc còn ở cấp vương, khu vực thời gian gia tốc cao nhất mà hắn xây dựng ra được là gấp 5 lần, bây giờ hắn đã có thể xây dựng 1 khu vực gấp 60 lần rồi. Phần lớn thời gian, Trần Lạc đều ở yên trong khu vực đó, còn thi thoảng hắn sẽ đi ra ngoài ở cùng với Mễ Lạp và cả tiêu hao đi sức mạnh của tử vong bản nguyên trong cơ thể của chị Hải Cơ.
Một tháng sau, trên mặt Trần Lạc xuất hiện nụ cười, dưới sự nỗ lực của bản thân hắn và Mễ Lạp, cuối cùng dị năng thời không của hắn cũng đã khôi phục. Lần trước, khi hắn vừa mới thức tỉnh dị năng thời không thì liền phát sinh chiến đấu, dẫn tới việc tinh thể của hắn bị vỡ nát. Thế nên tới tận bây giờ Trần Lạc vẫn chưa có thời gian để nghiên cứu kỹ về dị năng thời không. Bây giờ kể cả tử vong bản nguyên trong cơ thể Hải Cơ có thức tỉnh hoàn toàn đi chăng nữa thì Trần Lạc cũng không sợ. Trần Lạc thả ý thức dần dần đi vào tìm tòi trong khu vực kết hợp giưac tinh thể thời gian và tinh thể không gian. Bên trong đó mơ mơ hồ hồ, không có ánh sáng, mà cũng không tính là bóng tối bao phủ, nhìn nó giống như phần không gian mà bào thai tồn tại, là 1 vùng trông rất hỗn loạn. Trong đó không có thứ gì cả.
Trần Lạc cũng không gấp gáp, hắn cẩn thận cảm nhận. Trong này không phải là không có cái gì cả, ít nhất thì nó cũng có không gian tồn tại, nếu không thì Trần Lạc tiến vào dò thám kiểu gì được? Trong này cũng có cả thời gian, bởi vì khi ở trong đó, Trần Lạc cảm nhận được sự lưu chuyển của thời gian. Ở đây giống như là 1 thế giới chỉ có sự hỗn loạn, 1 sự yên tĩnh. Qua một lúc lâu, Trần Lạc chẳng tìm ra được cái gì cả, cũng không phát hiện ra gì hết, hắn thử sử dụng năng lượng của thời gian. Trần Lạc nghĩ, trong thế giới này, có lẽ sẽ có 1 thời không nào đó thuộc về chính bản thân chứ nhỉ? Nhưng mà bây giờ bên trong đó chỉ có sự tồn tại của thời gian và không gian, cái này hắn cảm nhận được nhưng sờ không được. Hoặc là có thể nói ở đây chính là vũ trụ thuộc về chính hắn?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play