Tề Tắc nghẹn hòng nhìn trân trối Lục Trần, rõ ràng hắn mới là người bị hại, làm sao thoạt nhìn đối phương còn kích động hơn so với hắn, giống như tự mình nói xấu hắn.
“Sư tổ ta là Đế sư, Tam sư phụ Đại Mộng Thiên Nữ, Tứ sư phụ Hoa Điệp, thiếu ngươi chút linh tinh này, ngươi muốn giội nước bẩn cũng phải tìm được lý do, mặt mũi của ta không quan trọng, mất cũng không sao, nhưng mà ngươi để mặt mũi sư tổ ta, Tam sư phụ, Tứ sư phụ ở chỗ nào, truyền ra ngoài khiến người đời nhìn thế nào?” Vẻ mặt Lục Trần tràn đầy căm phẫn nói.
“Sư tổ đang ở bên cạnh nữa, ngươi cũng dám nói xấu, không biết sau lưng còn nói bậy cái gì?” Lục Trần bất chấp tất cả, cứ tiếp tục chụp mũ lên đỉnh đầu.
Mạnh Du Nhiên nhìn một cảnh tượng trước mắt, có chút đau đầu, tính cách Lục Trần quá giống nha đầu Hoa Điệp kia, thích va chạm người khác thì không nói, hơn nữa bình thường còn chiếm lý của người bị hại.
Lấy nha đầu kia làm ví dụ, có thể nói cướp bóc thành mượn thanh tân thoát tục, được rồi, mượn là mượn, đến lúc đó cũng nên trả lại cho người ta hay sao, nhưng nha đầu kia ngụy biện, ta dựa vào chuyện mượn, tại sao phải trả, lời nói ra có thể khiến người ta tức chết.
Cũng may những năm này, Hoa Điệp yên tĩnh rất nhiều, cho dù mấy năm trước dẫn Lục Trần đánh nát vài trận pháp cấp Đế, cũng chỉ có thể coi như là chút náo loạn.
Hoa Điệp yên tĩnh lại, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng bây giờ lại xuất hiện một đồ tôn không bớt lo so với Hoa Điệp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play