Lúc Lục Trần đi qua hành lang màu lục, đi đến nơi này, đã nhìn thấy ngũ sư phụ của mình ở xa xa.
“Ngũ sư phụ, đồ nhi trải qua ngàn khó vạn hiểm đến Trung Châu vực gặp ngươi rồi đây!” Lục Trần làm ra dáng vẻ trắc trở và chua xót khi trải qua rất nhiều vì đến gặp sư phụ, kích động chạy qua đó.
“Nhãi ranh!” Giản Khinh âm nhìn dáng vẻ của Lục Trần, cười phụt một tiếng.
Một câu “Nhãi ranh” khiến cho suy nghĩ của Lục Trần như trở lại mấy chục năm trước, lần đầu tiên gặp được năm sư phụ mới chỉ mười mấy tuổi.
Đại sư phụ, nhị sư phụ thích gọi hắn là Trần nhi, tam sư phụ thì gọi thẳng tên, tứ sư phụ gọi hắn là tiểu Lục Trần, chỉ có ngũ sư phụ tính cách an tĩnh lại gọi hắn bằng xưng hô độc đáo là nhãi ranh.
“Sư phụ, có thể đừng gọi ta là nhãi ranh được không, ta đã trưởng thành rồi!” Sắc mặt Lục Trần thoáng có chút xấu hổ.
Lúc mười mấy tuổi xưng hô như vậy không sao, hiện tại hắn tốt xấu gì cũng hành tẩu giang hồ mấy chục năm, vẫn bị xưng hô như vậy, cảm giác có chút quái lạ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT