Kiều Chấn Quốc cười nhìn bà ta: “Mẹ anh sinh ba đứa con trai, em mới sinh một đứa con trai đã muốn ban thưởng, em à, em không đẹp bao nhiêu, tưởng tượng ngược lại là đẹp vô cùng!”
Vạn Xuân Cúc: “…”
Sao bà ta lại không nhớ lâu, hết lần này tới lần khác muốn nói chuyện với tên đầu gỗ này!!
Vạn Xuân Cúc tức giận đến thở hổn hển, hờn dỗi xoay người sang chỗ khác, cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với chồng mình!
Lúc tới bệnh viện trên trấn sắc trời đã tối hẳn, cho nên hai mẹ con Kiều Tú Chi đi về trong màn đêm.
Kỳ thật từ góc độ an toàn tới nói, tốt nhất bọn họ nên ở bệnh viện một đêm, ngày mai về cùng vợ chồng Chấn Quốc, nhưng Kiều Tú Chi lo người trong nhà lo lắng, cho nên vẫn quyết định trở về ngay.
Khi bọn họ trở lại thôn Thất Lý, phần lớn thôn dân đều đã ngủ rồi, chỉ có nhà họ Kiều vẫn sáng đèn.
Tiết Xuyên nghe được động tĩnh, cầm một chiếc áo khoác chạy đến, vừa khoác áo cho vợ, vừa nói: “Thế nào? Vợ thằng cả không sao chứ?”
“Vợ thằng cả không có việc gì, đứa bé không mất!” Kiều Tú Chi nắm chặt tay ông, phát hiện tay ông lạnh buốt. “Thân thể ông vốn không tốt, không nên ra!”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT