Vương Thủy Sinh trừng mắt quát Phương Phú Quý: “Buông hòn đá xuống, nếu dám xằng bậy, tôi sẽ bắt anh tới đồn công an!”
Phương Phú Quý nhớ tới chuyện lần trước bị công khai xử tội, trong lòng vừa sợ vừa hận, cuối cùng dưới sự tức giận của mọi người, ông ta ném cục đá xuống: “Là ai đẩy con trai tôi xuống nước, mấy người tốt nhất là khai ra!”
bà Phương kêu khóc đến vang trời, thấy không ai trả lời, ánh mắt dừng ở trên người Kiều Chấn Dân: “Khẳng định là nhà họ Kiều! Nhà họ Kiều có thù oán với nhà họ Phương chúng tôi, là Kiều lão ngũ đẩy cháu trai tôi!”
Kiều Chấn Dân lau nước trên mặt, đứng lên lạnh lùng nói: “Hoá ra tôi cứu con trai các người còn cứu ra thù hận? Được, nếu bà nói là tôi đẩy cháu trai bà, hiện tại chúng ta liền đi đồn công an!”
Sở Thắng Mỹ tức giận nói: “Bà già này sao lại không nói đạo lý như vậy, chúng tôi nghe được tiếng kêu cứu mạng mới chạy tới, nếu không phải anh năm Kiều và vị hôn phu của tôi nhảy xuống cứu người, chỉ sợ hiện tại các người ngay cả thi thể cũng không tìm thấy! Anh năm Kiều, anh không cần lo lắng, nếu bà ta dám đi báo án, em làm chứng cho anh!”
Kiều Chấn Dân cười cảm kích cô ấy.
Bà Phương bị dọa như vậy, lập tức không dám lên tiếng nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT