Nếu Kiều Lão Nhị còn bại liệt, cho cho bà ta liều mạng cũng không thể trơ mắt nhìn con gái nhảy vào bên trong hố lửa.
Trên mặt Lâm Tuệ lộ ra hai vệt hồng nhạt, ôn nhu nói: “Mẹ, con biết, con không trách mẹ và cha.”
Chỉ là bà ấy không nói ra, cho dù chân của Kiều Chấn Quân không tốt lên, cho dù cha mẹ phản đối, bà ấy vẫn sẽ kiên trì gả cho ông như cũ,
Chỉ có điều như bây giờ càng tốt hơn, đều là đại hoan hỉ.
Tiểu Đông Lâm ngồi ở trong lồng ngực bà ngoại, mắt to giống như nho đen linh lợi chuyển động, bi bô nói: “Thím ở sát vách nói, sau này tiểu Đông Lâm phải gọi chú Kiều là cha, mẹ, có phải như vậy không?”
Lâm Tuệ bị con mình nhìn như thế, cảm giác hai gò má của mình nóng lên đến có thể rán trứng gà, cắn môi “Ừ” một tiếng.
Vương Thu Anh xem dáng vẻ xấu hổ của con gái, cười đến càng vui vẻ, ôm cháu ngoại nói: “Đúng vậy, nhưng Tiểu Đông Lâm phải nhớ kỹ, sau này khi nhìn thấy cha của chị Kiều Kiều thì con cũng phải gọi theo là cha, biết không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT