Căn cứ B cách chỗ của Mạc Thanh Thành khá xa nhưng do cách đây hơn tháng có một trận động đất lớn, nhà cửa đường xá hư hại hết cả, rất nhiều con đường bọn họ không đi được, lại phải đi đường vòng nên từ quãng đường khá xa chuyển thành rất xa. Ở mạt thế, hai thứ quý hiếm nhất có lẽ là đồ ăn thức uống và xăng. Đồ ăn thức uống thì bọn họ có thể ăn tạm sâu bọ, côn trùng sống qua ngày. Mạt thế đến, giờ bọn chúng biến dị to khủng khiếp, tuy trông ghê nhưng có còn hơn không. Xăng thì lại cạn sạch, bọn họ phải xuống đi bộ. Nhờ bản đồ của Trình Diệp, bọn họ chọn một con đường vòng vừa dài vừa phức tạp, bù lại nó ít người. Từ lúc xuống xe đi bộ đã  gần một tuần rồi mà bọn họ chỉ bắt gặp có mấy con zombie lạc đàn, còn may mắn tìm được một tiệm tạp hóa gần như nguyên vẹn nên lấy được khá nhiều nhu yếu phẩm để cải thiện cho bữa ăn. 
         Lúc này, nhóm Mạc Thanh Thanh đang ngồi dưới gầm cầu. Mạc Thanh Thành đun sôi dầu ăn trong chảo, cho đống cào cào đã làm sạch vào, chiên giòn. Chín rồi thì đổ thêm chút bột ớt, xóc lên cho ngấm, đổ tạm ra cái lá to tướng không biết mấy người kia hái ở đâu về là xong. Ăn kèm với châu chấu chiên là giun đất sấy khô, một con cá nướng to tổ chảng vừa bắt được, rau củ thái lát mỏng dính. Mạc Thanh Thành nấu mấy gói mì vừa lấy được ở quán tạp hóa hôm nọ, xúc cho mỗi bát một thìa ốc lớn, bữa trưa của bọn họ đã xong. 
         Ở thời mạt thế, một bữa ăn như này đã được coi là rất phong phú rồi. Mạt thế đến, không chỉ có con người mà cả động thực vật đều biến dị, không phải muốn ăn là ăn. Rất nhiều người đói quá mà ăn liều, nếu ông bà độ thì anh ta sống, nếu không, anh ta sẽ xuống gặp họ luôn. Mạc Thanh Thành dựa theo kí ức của nguyên chủ nên mới dám bắt về ăn, nếu không y cũng chỉ biết chắp tay chào thua lũ này.
        Bữa trưa vừa làm xong, bọn người kia như hẹn nhau mà về cả. Ai nấy ngồi vào chỗ, ăn nấy ăn để, chẳng quan tâm đến hình tượng nữa. Việc tại sao mà Mạc Thanh Thành nấu ăn cho cả lũ lại là một câu chuyện dài. Đầu tiên việc này là do Thiệu Qua phụ trách. Tuy nhiên, Thiệu Qua là minh tinh, trước đây có phải nấu ăn bao giờ đâu nên thức ăn nấu ra cũng chỉ được coi là vừa miệng. Vấn đề ở đây là kiến thức về ẩm thực của hắn quá yếu kém: luộc là đun sôi thức ăn với nước đến khi chín, hấp là làm chín thức ăn bằng hơi nước, chiên là làm chín thức ăn bằng dầu sôi,... Ngày nào cũng như ngày nào, mọi người tuy ăn nhiều mà lại gầy đi một vòng. Mạc Thanh Thành thật sự không chịu nổi nữa mới đứng lên nhận nhiệm vụ này, và cứ thế cho đến tận bây giờ.
          Lý Tầm vừa húp nước mì vừa quay sang hỏi Trình Diệp:"Ê nhóc, còn bao xa nữa mới đến?"
          "Gần 300 cây (km) chứ mấy."
          Nghe đến đó, ai cũng im lặng, mì trong tay bỗng cảm thấy không còn thơm nữa. 
      Sau khi đánh chén bữa trưa, bọn họ nghỉ ngơi một lúc rồi mới lên đường. Thời tiết mạt thế thay đổi như chong chóng. Mới buổi sáng trời còn mát mẻ y như vào thu mà đến chiều đã nắng chang chang như giữa trưa hè, bọn họ vừa đi mồ hôi vừa rơi như tắm. Trình Diệp yếu ớt nhất đã thở không ra hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Nhóc dừng lại, lấy chai nước đã chẳng còn bao nhiêu ra uống liền một hơi rồi phát biểu:"Các anh ơi, hay mình nghỉ tí ạ? Em mệt quá, sắp chết khô rồi."
          Thiệu Qua nhìn đồng hồ, đang định đồng ý thì đã nghe giọng Mạc Thanh Thành:"Gần đây, ngoài đường lớn có rất đông người, hình như là quân của chính phủ."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play