“Thúy Thúy,” hắn đặt khăn lau đầu lên ghế, cằm tựa lên đỉnh đầu cô, ngửi mùi hương thơm thanh nhẹ nơi tóc cô, “Về hẻm quả Hạnh ở cùng ta đi, Diệu Hữu rất nhớ nàng.”
Tích Thúy đáp giọng trầm, “Được.”
Cô… cũng rất nhớ Diệu Hữu.
Trước kia, vì e ngại đủ loại băn khoăn, cô vẫn luôn không dám tiếp xúc quá nhiều với Diệu Hữu, nhưng sau khi đã quyết định ở bên Vệ Đàn Sinh, những lo lắng trước đó cũng liền tan thành mây khói.
Nghĩ đến tiểu cô nương tựa như đóa sen mới nhú khỏi mặt nước kia, lòng Tích Thúy mềm nhũn.
Vệ Đàn Sinh hành động rất nhanh, sau khi cô đáp ứng, chẳng bao lâu sau đã thu dọn sạch sẽ trong phòng, rồi thuê một chiếc xe ngựa dừng trước khách điếm.
Mấy hôm trước cô vừa mới thu dọn hành lý, lúc này vừa hay có thể xách đi luôn. Khi Vệ Đàn Sinh thấy tay nải trên tay cô, sắc mặt có phần cổ quái, nhưng lại không nói gì, chỉ hơi mỉm cười, ý tứ ẩn giấu trong nụ cười lại khiến Tích Thúy có chút chột dạ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play