Tần Nhạc khoác bạch y, đứng lặng trước cửa điện, tà áo khẽ lay động theo gió. Bên cạnh cậu, 087 lượn lờ qua lại, giọng điệu vừa nhắc nhở vừa mang theo chút lo lắng:
[ Cậu đã nghĩ ra cách nào chưa? Nguyên thân trước kia từng làm ầm ĩ với nam chủ, quan hệ không mấy tốt đẹp đâu. ]
Tần Nhạc cong môi, ánh mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt:
“Tuyệt đối không thành vấn đề, cứ chờ xem đi.”
[ Vậy thì tốt. À, vì đây là lần đầu tiên cậu làm nhiệm vụ, chủ hệ thống có tặng một phần đại lễ “Đế Vương Tâm Kế”. Có nó trong tay, cậu có thể biết nam chủ đang nghĩ gì vào từng thời điểm ~ Ngoài ra, tôi sẽ cập nhật hảo cảm theo thời gian thực, cứ yên tâm nha! ]
Tần Nhạc hơi nhướng mày, không ngờ còn có một món quà hữu ích như vậy. Có được bàn tay vàng này, nhiệm vụ lần này cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
“Hệ thống các cậu cũng chu đáo đấy.”
[ Đó là điều hiển nhiên! ]
Tần Nhạc cười nhẹ, cùng 087 trò chuyện đôi câu rồi trông thấy Phúc Đức Lộc từ trong điện đi ra, trên mặt mang theo ý cười.
“Quý quân, bệ hạ cho triệu kiến. Nô tài dẫn ngài vào.”
“Làm phiền công công.”
Trong mắt Phúc Đức Lộc thoáng xẹt qua một tia kinh ngạc Tần quý quân hôm nay lại khách khí đến vậy?
Tần Nhạc không để lộ cảm xúc, chỉ khẽ gật đầu. Muốn thay đổi hình tượng của mình trong mắt người khác, vẫn nên để họ dần thích ứng thì hơn.
Bước theo Phúc Đức Lộc vào nội điện, khi đến trước cửa, hắn dừng lại, ý bảo Tần Nhạc tự mình tiến vào.
Tần Nhạc nhẹ nhàng chỉnh lại vạt áo, cất bước vào trong.
Ánh mắt vừa chạm đến người ngồi ngay ngắn sau bàn, bước chân cậu liền hơi khựng lại.
Ánh nến mờ nhạt đổ bóng xuống người đàn ông khoác huyền bào, sống lưng thẳng tắp, giữa chân mày mang theo sự uy nghiêm khó có thể khinh nhờn. Phát quan cố định mái tóc đen gọn gàng, lộ ra vầng trán trơn bóng. Ngũ quan sắc nét, mày kiếm mắt sáng, cả người mang theo khí thế trầm ổn, tựa như núi lớn sừng sững giữa trời đông.
Tần Nhạc thoáng siết chặt đầu ngón tay dưới tay áo, đáy mắt ánh lên một tia kinh ngạc khó che giấu.
Thật sự rất… đẹp
Ở thế giới hiện thực, Tần Nhạc bị người nhà xa lánh,ghẻ lạnh, bị bỏ mặc đến mức ngay cả miếng ăn cũng chật vật, chứ đừng nói đến việc để tâm đến ai khác.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một người hợp mắt mình đến vậy.
[hệ thống: phát hiện nam chủ – Tề Hoài. Hảo cảm hiện tại: 0.]
Tần Nhạc lấy lại tinh thần, ánh mắt vừa động đã thấy người đàn ông trước mặt buông tấu chương, ngẩng đầu nhìn mình.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, nặng nề, khiến lòng người khẽ siết lại.
[hệ thống: hôm nay cậu ta lại đứng yên không nói gì? Muốn giở trò gì đây?]
Giọng nói trầm thấp vang lên, lạnh lùng mà xa cách.
“Tần quý quân, có chuyện gì? Nếu không thì lui ra đi. Trẫm không có thời gian bồi cậu chơi mấy trò nhàm chán.”
Xong đời rồi…
Ngay cả giọng nói cũng hay đến mức làm người ta mềm nhũn.
Tần Nhạc cắn nhẹ môi, đôi mắt trong veo hơi đỏ lên, ánh nước long lanh như chỉ cần chớp mắt một cái, nước mắt sẽ rơi xuống.
Vẻ đáng thương ấy khiến người ta không khỏi mềm lòng.
“Hoài ca ca...”
Chưa từng nghe qua cách gọi này, Tề Hoài không khỏi sững người. Hắn nhìn xuống thiếu niên nhỏ nhắn trước mặt, hốc mắt đỏ hoe, dáng vẻ đáng thương như muốn tiến lại gần nhưng sợ hắn chán ghét. Một tia mềm lòng chợt dâng lên trong lòng.
“Sao vậy? Ai bắt nạt ngươi?”
Giọng nói trầm ổn, lạnh nhạt nhưng lại mang theo một chút quan tâm khó nhận ra.
Nghe thấy nam nhân hỏi, Tần Nhạc như thể rốt cuộc không nhịn được nữa, vừa khóc vừa nhào vào lòng hắn, gắt gao ôm chặt lấy eo, chôn mặt vào lồng ngực, nức nở nghẹn ngào.
Tề Hoài không kịp phản ứng, đôi mắt trầm xuống, định giơ tay đẩy người ra.
Thế nhưng, ngay khi đầu ngón tay chạm vào đôi vai gầy yếu đang run rẩy, hắn lại nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ như mèo con bị bỏ rơi.
Hắn khựng lại.
[Thôi, chỉ là một đứa trẻ mà thôi.]
Nam nhân cao lớn không giỏi dỗ dành người khác, chỉ có thể cứng nhắc vỗ nhẹ lên lưng thiếu niên, giọng điệu khô khốc:
“Đừng khóc.”
Không ngờ, Tần Nhạc thật sự bớt khóc. Dù vẫn còn chút nghẹn ngào, nhưng đã chậm rãi ngẩng đầu khỏi lồng ngực hắn.
Làn da trắng trẻo vương nước mắt, đôi mắt tròn xoe đỏ ửng, long lanh đến mức như có thể làm tan chảy cả băng giá.
Nhưng điều khiến Tề Hoài không thể dời mắt chính là giọng nói mềm mại, mang theo chút nũng nịu nhẹ nhàng gọi hắn:
“Hoài ca ca...”
Tề Hoài cảm thấy tim mình khẽ rung động, một cảm giác lạ lẫm len lỏi vào lòng, khiến hắn không tự giác mà dịu giọng với thiếu niên trước mặt.
“Ừ, ta ở đây. Làm sao vậy?”
Tần Nhạc khẽ hít mũi, giọng nói nhỏ nhẹ:
“Hoài ca ca, thực xin lỗi.”
Tề Hoài cau mày, ánh mắt thoáng nghi hoặc:
“Sao đột nhiên lại xin lỗi?”
“Ta... ta tối qua mơ thấy phụ thân.”
Tần Nhạc ngẩng đầu, đôi mắt đầy vẻ ngập ngừng nhìn Tề Hoài một cái rồi lại cúi xuống, chậm rãi nói tiếp:
“Phụ thân trong mơ rất giận, nói ta không nghe lời ngươi, còn gây chuyện với ngươi. Còn nói... còn nói cái chết của phụ thân không liên quan đến ngươi... Ta... ta đã trách oan ngươi...”
Nói đến đây, hốc mắt thiếu niên đỏ bừng, giọng nghẹn ngào.
“Ô... thực xin lỗi, Hoài ca ca, đều là ta sai... ta không nên giận ngươi... ô... thực xin lỗi...”
Thấy Tần Nhạc khóc đến mức thở không ra hơi, Tề Hoài không suy nghĩ nhiều liền vươn tay bế thiếu niên đặt lên đùi, bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa đầu cậu, giọng trầm ổn trấn an:
“Đừng khóc, biết sai là tốt rồi. Nếu Tần tướng quân biết ngươi hiểu chuyện thế này, chắc chắn sẽ rất vui. Không khóc nữa.”
“Thật... thật sao? Hoài ca ca không gạt ta chứ?”
“Ừ, thật. Ta không lừa ngươi.”
Nghe vậy, Tần Nhạc rốt cuộc ngừng khóc, đôi mắt trong veo cong lên, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai. Nhìn thiếu niên cười, Tề Hoài cũng bất giác thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lúc này hắn mới nhận ra hai người đang ở tư thế quá mức thân mật, định buông cậu ra thì bất ngờ bị Tần Nhạc ôm lấy cổ, ánh mắt kiên định nhìn hắn.
“Hoài ca ca, từ nay về sau ta nhất định sẽ đối xử với ngươi thật tốt, thật tốt thật tốt!”
Bộ dáng nghiêm túc của thiếu niên khiến Tề Hoài không khỏi bật cười.
“Sao đột nhiên lại nói vậy?”
“Bởi vì Hoài ca ca là người rất tốt, rất tốt! Ngươi đối xử với ta rất tốt... Ngoại trừ phụ thân, ta thích nhất là Hoài ca ca!”
Giọng nói trong trẻo, chân thành của thiếu niên rơi vào tai, khiến trái tim Tề Hoài bất giác run lên, nhịp đập lỡ một nhịp.
[ Độ hảo cảm của mục tiêu: 20 ]
[ Kỳ lạ... trước đây đối với Tần Nhạc, hắn chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, thậm chí có chút phiền chán. Hôm nay, tại sao lại như vậy...? ]
Nghe được tiếng lòng của Tề Hoài, Tần Nhạc vui vẻ nghĩ thầm—có lẽ hai người bọn họ trời sinh đã là một đôi.
087 từ trong không gian hệ thống cũng nhịn không được mà bay ra, hưng phấn reo lên:
[ Oa! Ký chủ, ngươi thật lợi hại! Lần đầu gặp mặt đã khiến độ hảo cảm tăng thêm 20 điểm, quá đỉnh luôn! ]
[ Mục tiêu độ hảo cảm: 20 ]
Tần Nhạc tự hào hất cằm, cười đắc ý:
“Đương nhiên, ngươi cũng không nhìn xem ta là ai.”
Bên này, Tề Hoài khẽ ho một tiếng, cố gắng giữ vẻ trấn định, nhưng ánh mắt lại không tự giác rơi trên người thiếu niên trước mặt.
Hắn hiểu rõ Tần Nhạc còn nhỏ, cái gọi là “thích” trong miệng cậu có lẽ không mang theo hàm ý sâu xa. Thế nhưng, dù biết là vậy, trái tim hắn vẫn không khỏi rung động một chút.
“Hoài ca ca, sau này ngươi có thể gọi ta là Nhạc Nhạc không?”
Giọng nói mềm mại như sợ bị từ chối, mang theo chút mong chờ cẩn trọng.
Tề Hoài thoáng ngẩn người.
Tần Nhạc mím môi, đôi mắt trong veo khẽ lay động:
“Từ khi phụ thân đi rồi, không còn ai gọi ta như vậy nữa…”
Một câu nhẹ nhàng rơi xuống, lại như chạm vào nơi mềm mại nhất trong lòng Tề Hoài.
Hắn trầm mặc một lát, rồi chậm rãi đáp:
“Được, Nhạc Nhạc.”
[ Mục tiêu độ hảo cảm: 25 ]
“Hoài ca ca thật tốt!”
Nghe nam nhân dịu dàng gọi tên mình, Tần Nhạc không nhịn được mà cong mắt cười. Nụ cười ấy rạng rỡ như ánh nắng len qua tán lá, khiến Tề Hoài bất giác cũng khẽ cong môi theo.
[ Nhạc Nhạc… Nhạc Nhạc… ]
Tề Hoài lặp đi lặp lại cái tên này trong lòng, càng gọi lại càng cảm thấy vui vẻ một cách khó hiểu.
Mà bên này, Tần Nhạc hoàn toàn đắm chìm trong chất giọng trầm thấp dễ nghe của hắn, đến mức cả người mềm nhũn.
‘Quá phạm quy rồi…’
Nhìn thấy khóe môi nam nhân hơi nhếch lên, không hiểu sao Tần Nhạc cảm thấy tim mình đập lỡ một nhịp.
Không suy nghĩ nhiều, cậu kiễng chân, khẽ chạm môi lên má hắn một cái.
[ Mục tiêu độ hảo cảm: 30 ]
Nhưng ngay khi ánh mắt Tề Hoài nhìn sang, Tần Nhạc lập tức hoàn hồn, mặt đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu.
Cậu luống cuống nhảy khỏi đùi hắn, cúi gằm đầu không dám đối diện, lắp bắp nói:
“Hoài… Hoài ca ca, ta… ta đi trước! Một lát nữa lại đến tìm ngươi!”
Dứt lời liền xoay người chạy mất.
Tề Hoài ngẩn người nhìn bóng dáng thiếu niên xa dần.
Một lát sau, hắn bất giác đưa tay chạm lên nơi vừa bị hôn, đáy mắt hiện lên tia rung động khó tả.
[ Nhạc Nhạc… đáng yêu. ]
[ Mục tiêu độ hảo cảm: 35 ]