Yến Thanh Trì mở to mắt, chỉ thấy Kỳ Kỳ đang nhìn mình, môi mím chặt, lông mày hơi nhíu lại, đôi mắt mở lớn, một đôi mắt mèo đen trắng rõ ràng đầy khổ sở, dường như chỉ cần chạm nhẹ là nước mắt sẽ rơi. Yến Thanh Trì nhìn bé, trong lòng tràn đầy sự chua xót.
Cậu khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nói, "Sao có thể chứ, việc nói chuyện vốn dĩ không có đúng sai tuyệt đối, cho nên, sao có thể vì vậy mà không thích Kỳ Kỳ được?"
Kỳ Kỳ không nói lời nào, chỉ buồn bã nhìn cậu.
"Kỳ Kỳ." Yến Thanh Trì hỏi bé, "Con có thích bản thân mình không? Con cảm thấy người khác, ba ba hay cha con, có thích con không?"
Kỳ Kỳ không biết, bé không biết Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì có thích mình không, không biết họ thích mình đến mức nào. Mẹ cũng từng nói với bé rằng bà yêu bé nhất, nhưng bà vẫn bỏ rơi bé. Tình yêu của người lớn dường như rất khó hiểu. Luôn có những người đến viện mồ côi nói thích bọn nó nhất, nhưng rồi họ cũng rời đi. Khi họ nói rằng họ sẽ đưa bọn nó về nhà, nhưng đột nhiên lại đổi ý. Vì vậy, Kỳ Kỳ cũng không biết tình yêu mà người lớn nói có phải là sự thật hay không, cũng không biết liệu người khác có thực sự thích mình hay không.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT