Trong lúc Yến Thanh Trì đợi Giang Mặc Thần về nhà đã nấu cơm, xào mấy món ăn. Giang Mặc Thần tiện đường đón Kỳ Kỳ tan học, Kỳ Kỳ thấy hắn về, vui vẻ ôm chầm lấy hắn, rúc vào lòng hắn kể chuyện gần đây ở trường, còn nói bức tranh mình vẽ hai ngày trước được giải nhất trong lớp.
Kỳ Kỳ vừa nói vừa mở cặp lấy bức tranh đưa cho Giang Mặc Thần, bé vẽ mấy chú chó nhỏ chơi đùa dưới ánh nắng, tuy nét vẽ còn non nớt, nhưng đầy vẻ ngây thơ đáng yêu. Giang Mặc Thần nhìn bức tranh, cảm thấy xét riêng về mặt hội họa, tuy Kỳ Kỳ không phải con ruột của họ, nhưng lại giống Yến Thanh Trì một cách bất ngờ, hắn nghĩ, có lẽ đây chính là cái gọi là duyên phận.
“Kỳ Kỳ thật giỏi.” Hắn khen, lại bổ sung một câu, “Giống ba ba con.”
Kỳ Kỳ cong mắt cười, mềm mại hỏi, “Vậy con có thể nuôi một con chó nhỏ không?”
“Kỳ Kỳ muốn nuôi chó à?”
Kỳ Kỳ gật đầu, “Chó con đáng yêu lắm, có thể nuôi không ạ?”
Giang Mặc Thần nghĩ nghĩ, “Cũng được, nhưng bây giờ chưa được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play