Nhạc Tử Mính thở dài, "Nếu không phải thật sự không còn phòng, tôi thà chuyển ra ngoài còn tốt hơn, bị người ta suốt ngày mỉa mai kiểu đó chịu không nổi."
Mạc Tiêu Tiêu và Trương Ninh Vi liếc nhìn nhau, không khỏi cảm thấy Nhạc Tử Mính thật sự đáng thương — bạn trai là kẻ tự phụ, còn bạn cùng phòng hiện tại lại là kẻ thích gây chuyện, đúng là quá thảm.
Giang Mặc Thần thấy Dư Tiêu Vũ đã bỏ đi, bình tĩnh nói, "Tiếp tục nấu ăn đi." Hắn nhìn sang Lý Mạt, có chút áy náy, "Biết trước như vậy đã không để em rửa rau."
"Em không sao." Lý Mạt nói, "Ai mà chẳng là tiểu công chúa chứ, nếu cãi nhau thật em cũng không sợ chị ta đâu."
Cô nói xong, quay đầu nhìn Lý Bác Chung, “Sau này ba không được quản chị ta nữa.”
Lý Bác Chung bất lực thở dài. Ở tuổi này của ông, bị người ta nói như vậy, ít nhiều ông vẫn cảm thấy xấu hổ, nhưng Lý Mạt không có cảm giác này, tính cách cô hướng ngoại, lại đang ở tuổi dậy thì không sợ gì cả, lời của Dư Tiêu Vũ chỉ khiến cô tức giận, nhưng không thể làm cho cô sinh ra cảm giác xấu hổ nào.
Vì vậy, khi thấy cha già mình không trả lời, cô lập tức truy hỏi, “Sao ba không nói gì, nếu sau này ba còn quản chị ta, nói chuyện tử tế với chị ta, con sẽ không để ý đến ba nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play