Tại một vùng quê yên bình, tiếng gà gáy sớm cùng tiếng chim hót ríu rít đánh thức bình minh rạng rỡ, từng tia nắng mai màu vàng nhạt chiếu xuống toàn bộ khuôn viên sân rộng rãi, thoáng đãng của căn nhà cổ bằng gỗ.
Tiếng của gỗ vang lên kẽo kẹt mở ra, từ bên trong hai cô gái là Liên và Ngân mặc trên mình bộ bà ba màu nhạt trông giản dị và trẻ trung, cả hai người bước ra, vươn vai và hít thở một hơi bầu không khí trong lành.
Liên ngó nghiêng xung quanh một vòng sau đó ngơ ngác hỏi:
"Hai người đàn ông đi đâu hết rồi ta?"
Ngân nghe vậy thì cũng cẩn thận nhìn quanh một lượt rồi lắc đầu đáp:
"Tớ cũng không biết, sáng sớm dậy đã không thấy đâu rồi"
Vừa dứt lời một giọng nói nam tính nhẹ nhàng vang lên:
"Hai vị tiểu thư đang tìm chúng tôi sao?"
Từ xa hai chàng trai ăn mặc giản dị đi đến trên tay mỗi người cầm theo thau nước ấm và khăn mặt. Hai chàng trai đó là Hùng chồng của Liên và Quân chồng của Ngân.
Liên thấy hai bọn họ thì mỉm cười dịu dàng hỏi:
"Hai anh vừa mới đi đâu vậy?"
Hùng nghe Liên hỏi thì mỉm cười đáp:
"Sáng hai đứa bọn anh dậy sớm ra ngoài đi dạo xung quanh, vừa ở sau nhà chuẩn bị nước ấm cho hai vị đánh răng rửa mặt"
Quân ở bên cạnh cũng nói thêm:
"Hai vị phu nhân mau đánh răng rửa mặt đi còn ăn sáng vừa nãy dì Năm bên cạnh đưa sang cho mấy tô bún riêu cua"
Ngân nghe vậy vui vẻ đáp:
"Được, bọn em đi làm liền cũng lâu rồi không ăn bún riêu cua"
Dứt lời cả Liên và Ngân liền nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân. Xong xuôi bốn người bọn họ đi vào trong nhà ăn sáng rồi dọn dẹp.
[•••••]
Đến trưa nhóm bốn người bọn họ lại cùng nhau đi dạo một vòng chợ quê, tìm mua vài món đồ về làm nấu cơm, trưa nay nhóm họ còn có thêm hai người nữa về.
Phải nói người dân ở quê vô cùng nhiệt tình, nồng hậu và hiếu khách, mấy người bọn họ đi dạo chưa đến một tiếng đã vừa mua vừa được cho rất nhiều đồ xem ra trưa nay có thể nấu một bữa thịnh soạn rồi.
Về đến nhà, cả bốn lại tranh thủ chia nhau công việc cùng nhau nấu cơm, mấy việc làm như chẻ củi, nhóm lửa thì để cho hai người đàn ông Hùng và Quân làm còn Liên và Ngân thì lo sơ chế đống rau, thịt rồi một lát cùng nhau đem chế biến.
Liên vừa nhặt rau vừa nhẹ giọng hỏi:
"Không biết vợ chồng Thu bao giờ về tới, kêu là hôm qua cùng tới cuối cùng đến giờ chỉ có mấy người chúng ta ở đây trước"
Ngân sau khi thái xong mấy củ khoai tây thì đưa cho Quân đêm đi rửa nghe vậy liền đáp:
"Vừa nãy không phải Thu nó vừa nhắn là đang trên đường trưa là về đến nơi sao"
Vừa dứt lời từ phía ngoài cổng một giọng nói vui vẻ, hớn hở của phụ nữ vang lên:
"Ai nhắc gì hai vợ chồng tớ vậy?"
Giọng nói đó không ai khác chính là Thu và Đức chồng cô, là hai người mà Liên và Ngân vừa mới nhắc tới.
Ba người phụ nữ bọn họ là những người bạn thân từ thuở nhỏ, chơi với nhau vô cùng thân thiết, sau này lần lượt từng người đều đi lên thành phố học tập và làm việc.
Tưởng chừng cả ba khó mà liên lạc được với nhau ai ngờ lại sau khi cả ba cùng lên xe hoa lấy chồng lại gặp lại nhau trong cùng một thành phố nhà chồng cả ba lại cách nhau không quá xa và trùng hợp hơn nữa chồng của họ lại đối tác làm ăn thân thiết của nhau.
Vậy là cả ba gặp lại nhau đầy vui vẻ, thỉnh thoảng lại cùng nhau đi chơi, đi ăn uống, mua sắm còn mấy ông chồng từ quan hệ đối tác cũng phát triển thành mối quan hệ bạn bè.
Mấy người kia thấy là vợ chồng Thu đến thì đều tạm dừng công việc lại lau qua tay rồi chạy ra đón, Liên và Ngân thì ôm trầm lấy Thu, ban đầu cô cũng vui vẻ mà ôm lại nhưng một lúc sau cô cảm thấy có chút khó thở liền vỗ nhẹ nhẹ vai bọn họ nói:
"Được rồi mà hai cậu mau buông tớ ra, tớ sắp bị các cậu làm cho nghẹn thở rồi"
Liên và Ngân nghe vậy liền buông Thu ra cười xin lỗi, Ngân lúc này mới hờn dỗi nói:
"Sao bây giờ hai người mới tới vậy, chúng tôi đến từ hôm qua đợi hai người đấy"
Thu mỉm cười dịu dàng đáp:
"Do công ty của chút việc bận đột xuất không về kịp nhưng không phải vừa thu xếp xong xuôi công việc là bọn tớ về liền đây còn gì"
Ngân nghe xong gật đầu nói:
"Tạm tha cho cậu"
Ba chàng trai thì cứ đứng nhìn người phụ nữ của mình cười đùa với nhau bỗng Đức đột nhiên lên tiếng nói:
"Hình như tôi ngửi thấy mùi khét nhẹ"
Vừa dứt lời thì bỗng nghe thấy tiếng của Hùng la lên:
"Chết rồi! Cái nồi vịt om măng của tui"
Dứt lời liền chạy vội vào trong, thấy vậy Quân liền cười nói:
"Thằng Hùng có nồi vịt om măng làm cũng không xong"
Liên thấy Quân đang chê chồng của mình liền lạnh giọng nói:
"Anh Quân anh chắc mỗi anh Hùng nhà em quên nồi vịt om măng, lúc nãy em thấy anh cũng đang nấu nồi gì trên bếp đó"
Quân nghe vậy giật mình nhớ ra nói lớn:
"Trời ơi nồi canh cá của tôi"
Nói rồi cũng hớt ha hớt hải chạy vào trong
Liên và Ngân lắc đầu bất lực với ông chồng của mình, Thu và Đức thì không khỏi cảm thấy buồn cười. Thu vừa đi hẳn vào trong thấy hai người đàn ông bọn họ bận rộn cô liền hỏi:
"Mấy người các cậu đang nấu món gì vậy, đi từ ngoài cổng tớ đã ngửi thấy mùi thơm rồi"
Liên vừa giúp Thu kéo vali vừa đáp:
"Trưa nay tất cả chúng ta ăn lẩu bún mắm"
Ngân đi bên cạnh nói thêm:
"Bọn tớ biết cậu thích ăn cá nên vừa rồi có nấu thêm nồi canh cá cho cậu"
Thu nghe vậy thì cười đáp:
"Cảm ơn các cậu nha! Đợi tớ vào trong thay đồ rồi ra phụ mấy cậu"
Liên gật đầu ừ một tiếng rồi nói:
"Đồ của hai người chuẩn bị sẵn rồi đó treo trong tủ ở phòng của cậu"
Thu vui vẻ cảm ơn rồi cùng Đức kéo vali vào trong nhà rửa mặt mũi tay chân thay đồ.
[•••••]
Một lúc sau, hai vợ chồng của Thu cũng đã thay đồ xong và đi ra. Thu từ một chiếc váy xòe trễ vai màu đen thay bằng chiếc áo bà ba màu lam nhạt, thay đôi giày cao gót bằng đôi dép bệt đi trong nhà, tóc cũng được búi cao gọn gàng. Còn Đức từ chiếc áo sơ mi màu trắng kết hợp quần âu màu đen thay bằng một bộ quần áo đơn giản với áo phông có cổ cùng chiếc quần thể thao, thay đôi giày tây bằng đôi dép tổ ong.
Ngân nhìn thấy Thu đi ra liền cười nói:
"Thu à lâu rồi mới được thấy cậu ăn mặc như vậy đó, đẹp lắm luôn ấy"
Thu nghe vậy hơi nhíu mày nhìn Ngân hỏi:
"Vậy lúc ở trên thành phố tớ không đẹp hay sao?"
Ngân lắc đầu đáp:
"Không phải lúc ở thành phố cậu đẹp theo kiểu khác"
Liên ở gần đó nghe thấy vừa bày bàn ăn vừa nói:
"Tớ thấy có khác biệt gì đâu? Thu nó vẫn đẹp như thế xưa giờ mà"
Ngân vẫn ngây ngô mà nói:
"Ở thành phố Thu đẹp theo kiểu sang chảnh, quý phái mà ở quê cậu ấy lại đẹp theo kiểu giống mấy ông bà hội đồng thời xưa ấy"
Thu nghe Ngân nói mà lắc đầu cười bất lực đáp:
"Vậy giờ để ông bà hội đồng này giúp mọi người một tay nấu bữa trưa nha"
Nói rồi cả Thu và Đức đều tranh thủ đi ra giúp mấy người bọn họ nấu bữa trưa. Tất cả vừa làm vừa cười đùa vui vẻ.
[•••••]
Nấu xong, bọn họ lại bày thức ăn ra bàn, dọn dẹp qua chỗ nấu nướng vừa nãy rồi cùng nhau ngồi xuống vừa ăn uống vừa trò chuyện. Thu vừa thưởng thức ẩm thực quê nhà vừa nói:
"Tớ thấy trong cũng không thay đổi mấy chỉ có cái giường ngày xưa ở phòng ngoài do cũ quá nên đổi rồi"
Liên nghe vậy ừ một tiếng rồi nói:
"Đổi rồi cảm thấy có chút tiếc chiếc giường đó chứa không ít kỷ niệm"
Ngân nghe đến hí hửng vừa ăn vừa nói:
"Đúng đó, tớ nhớ hồi tụi mình còn nhỏ hay ở ngồi trên đó chơi đồ hàng lắm, Thu lúc ấy còn hay bắt chước mấy cô công chúa trên phim múa may lung tung không cẩn thận té thẳng xuống dưới giường chán u một cục to ơi là to"
Liên cũng bật cười phụ họa theo:
"Thu lúc ấy khóc to vang trời luôn bà tớ phải chạy sang xem, ba mẹ cậu ấy còn phải luộc ba bốn quả trứng gà trườm mới hết"
Thu thấy mình bị hai đứa bạn thân trêu như vậy không những không tức giận còn cười nói:
"Hai cậu còn dám cười tớ, không biết là hồi đó chơi trốn tìm đi trốn dưới gầm giường rồi ngủ quên luôn dưới đó, sáu bảy giờ tối còn khiến người nhà đi tìm loạn lên xém thì ăn một trận no đòn"
Mấy ông chồng ở bên cạnh cũng không xen vào việc mấy người phụ nữ ôn lại kỷ niệm mà chỉ vừa ăn vừa cùng nhau nói về chuyện công việc, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho vợ của mình.
Ăn trưa xong xuôi, bọn họ lại cùng nhau dọn dẹp bát đũa, rồi ai về nhà nấy, mỗi đôi một phòng đi vào nghỉ trưa.
[•••••]
Đến chiều, trời bớt nắng, gió chiều thổi nhè nhẹ đem theo trong gió thoảng đưa hương sen trong cái hồ nhỏ trước sân nhà.
Mấy người Hùng, Quân và Đức lại rủ nhau vác cần câu bằng tre ra hồ gần đó vừa ngồi câu cá vừa nói chuyện. Còn mấy người Liên, Ngân và Thu lại rủ nhau đi dạo xung quanh ôn lại kỷ niệm.
Khi bọn họ đi ngang một dãy khu nhà đột nhiên họ dừng chân lại nhìn xung quanh. Ngân khẽ thở dài nói:
"Giờ chỗ này cho quy hoạch hết rồi nhiều người bắt đầu xây nhà lên rồi"
Thu nghe vậy cũng gật đầu nói theo:
"Đúng vậy trước đây nơi này mấy người chúng ta và vài đứa nữa trong xóm hay kéo nhau ra, đây mỗi đứa vác một cái bao tải cùng nhau đi nhặt đồng nát bán rồi chia nhau mua kem ăn"
Nghe đến đây Liên bật cười nói:
"Nhớ hồi đó nhiều người không biết còn tưởng chúng ta nghèo khó, nhỏ tuổi đã ra đương mưu sinh nhưng họ đâu biết được hồi đó nhà chúng ta đều làm ăn được. Mà hồi đó hè nắng chói chang chúng ta đi nhiều quá đến nỗi da chúng ta phơi nắng đến xém là đen thui luôn"
Nhớ đến đây ba người phụ nữ nhìn nhau cười vui vẻ. Cứ như thế bọn họ vừa đi vừa nói chuyện khi đi đến nơi chứa nhiều kỷ niệm họ lại dừng chân nhìn ngắm cũng hồi tưởng lại những ký ức tuổi thơ ấu.
Mỗi nơi họ dừng chân lại, trước mắt như hiện ra hình ảnh ba đứa trẻ ngây ngô cười đùa bên nhau. Những ký ức tuổi thơ cứ thế ùa về khiến cho tâm trạng bọn họ không khỏi cảm thấy bồi hồi, xúc động.
Ba người bọn họ đi dạo đến khi ánh chiều tà dần buông xuống thì cùng nhau quay về. Khi đi ngang qua một khu vườn nhỏ trồng nhiều loại rau củ, bọn họ thấy một người phụ nữ trung niên đang cẩn thận tưới những luống rau xanh tươi.
Bọn họ đi lại gần, đồng thanh chào hỏi
"Bác Hai, chúng cháu chào bác Hai"
Người được gọi là bác Hai đang tưới rau bị giọng của bọn họ làm cho hơi giật mình, quay lại thấy là mấy người bọn họ liền cười mắng:
"Thu, Liên, Ngân đấy à, mấy đứa làm bác hết cả hồn, mà mấy đứa về lúc nào vậy? Trên thành phố làm ăn được không? Về rồi vậy có dẫn theo chồng cùng về không?"
Thu thay mặt đứng ra cười đáp:
"Dạ Liên và Ngân thì về hôm qua còn con về từ hồi trưa, bọn con tính về chơi vài ngày, trên thành phố trộm vía công việc cũng ổn định, bọn con lần này có đi cùng chồng, mấy anh đang đi câu ở hồ gần nhà"
Ngân nhìn thấy bác Hai vừa mới đào khoai xong liền nói:
"Bác Hai đang đào khoai lang sao? Khoai vườn bác to thật đấy"
Bác Hai nghe vậy cười đáp:
"Ừ, bác tính đào mấy cây khoai lang đi trồng thêm ít rau xanh để nhà ăn còn không thì lại đem ra chợ bán"
Dừng một chút bác Hai đưa một rổ khoai lang to cho ba người bọn họ nói:
"Ba đứa cầm một ít về mà ăn, rửa sạch rồi luộc hoặc tối nhóm lửa mà nướng"
Liên nhận lấy rổ khoai cười đáp:
"Dạ chúng con xin, cảm ơn bác"
Cả ba đứng trò chuyện với bác Hai một lúc liền xin phép đi về, bác Hai ừ một tiếng rồi đưa thêm cho ba người một ít rau củ cầm về.
[•••••]
Lúc ba người bọn họ về đến nơi thì ba chàng trai đã bắt đầu thu cần trở về, thấy bọn họ Ngân liền vui vẻ hỏi:
"Các anh câu được nhiều chưa?"
Quân nghe vợ mình hỏi thì lắc đầu thở dài đáp:
"Cả ba câu từ nãy đến giờ chẳng được con nào"
Thu thấy vậy liền nhẹ nhàng an ủi:
"Không sao câu chủ yếu cho vui thôi, vừa hay chỗ mấy đứa em có khoai lang tý nữa rửa sạch ăn cơm xong đem ra luộc một ít, còn lại đem củi ra nhóm nướng khoai đêm nay chúng ta ra hiên nhà ngồi tâm sự thâu đêm"
Hùng nghe vậy nhìn sang rổ khoai lang trên tay Liên hỏi:
"Mấy em lấy đâu ra khoai lang to vậy?"
Liên nhẹ giọng đáp:
"Của nhà Bác Hai, bác ấy đang dọn vườn vừa hay bọn em đi ngang qua nói chuyện với bác một lúc bác cho tụi em rổ khoai về ăn"
Thu thấy mọi người đứng ở đây hoài liền nói:
"Thôi được rồi mau về nhà thôi còn nấu cơm tối"
Dứt lời liền đi đến chỗ chồng của mình, nhìn thấy anh tay cầm cần câu tay xách xô nước, Thu liền hỏi:
"Ông xã có cần em cầm hộ không"
Đức nghe vậy liền lắc đầu mỉm cười dịu dàng đáp:
"Không cần anh tự mình xách được cũng không nặng lắm, không làm phiền bà xã vất vả"
Tất cả bọn họ cùng nhau trở về bắt tay vào việc chuẩn bị cơm tối.
[•••••]
Tối muộn, bọn họ đem một nửa số khoai lang đã rửa đi luộc còn một nửa thì nướng. Đợi khoai chín bọn họ lại cùng nhau dải chiếu ra trước hiên nhà ngồi vừa ăn khoai vừa nói chuyện, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn bầu trời ngắm trăng và sao.
Bầu trời đêm nay vô cùng đẹp, ánh trăng tròn không bị những tòa cao ốc hay căn nhà to che mất, chiếu sáng khắp sân, trên trời hôm nay đặc biệt nhiều sao, nhưng vì sao lung linh, lấp la lấp lánh lúc ẩn lúc hiện tỏa sáng trước bầu trời đen.
Tuy hào hứng nói là sẽ tâm sự thâu đêm nhưng những người phụ nữ không biết từ bao giờ đã tựa vào bờ vai của ông chồng mình chìm vào giấc ngủ yên bình.
Những người đàn ông thấy vợ của mình đã yên giấc thì không quấy rầy mà cứ yên lặng để họ tựa vào vai mình mà ngủ, âm thanh nói chuyện của bọn họ cũng tự dưng mà nhỏ dần.
Khi màn đêm buông xuống, mấy ông chồng liền khẽ gọi vợ mình dậy và trong nhà ngủ chứ ngủ ngoài đêm gió lạnh không cẩn thận bị cảm.
Mấy người phụ nữ bị gọi dậy hơi mơ mang cùng nhau đi vào bên trong, mấy người đàn ông thì ở lại thu dọn chiếu và khoai lang cũng như củi lửa vừa rồi nướng khoai.
Xong xuôi hết tất cả bọn họ đi rửa tay sạch sẽ rồi ai về phòng nấy trở vào bên trong nhà cùng vợ mình.
[•••••]
Tất cả bọn họ ở quê được vài ngày thì bắt đầu thu dọn hành lý để quay lại thành phố để tiếp tục công việc của mình.
Họ tạm thời rời xa sự thanh tĩnh, của vùng quê yên bình, êm đềm này để quay lại với sự nhộn nhịp, vội vã và tất bật của thành phố. Nhưng tất cả đều muốn nói rằng:"Rồi tất cả bọn họ sẽ lại trở về vào một ngày gần nhất"
~~~HẾT~~~