Bờ môi gã khẽ mở, để lộ hai hàm răng, con mắt ngây dại mà vô thần, lông mày thoáng rủ xuống phía dưới, giống như đang cưỡng ép chính mình phải lộ ra một nụ cười tươi.
Và nụ cười tươi này chính là biểu hiện rõ ràng nhất cho thấy một người đã mất đi trí lực.
Bởi vì nó vốn là một nụ cười hồn nhiên, ngây dại của một thằng khờ… Lý Thủy Đạo ngồi xổm xuống trước mặt Đường Ngân Đông, đối diện với đôi mắt đang nhìn thẳng lên trời của gã Đường Ngân Đông lại cười, nụ cười càng thêm khờ dại.
“Ngươi tên là gì?” Lý Thủy Đạo lạnh lùng hỏi.
Đường Ngân Đông đã rơi vào trạng thái ngây dại, như thể đại não của hắn đang bị một tầng sương mù bao phủ, tư duy hỗn loạn, lắp bắp trả lời: “Ta… Ta tên là Đường Ngân Đông.” “Lâm Duẫn Chí là gì của ngươi?” Đường Ngân Đông có chút mê mang trả lời: “Hắn là… Hắn là ngoại sanh (cháu ngoại trai) của ta.” Ánh mắt Lý Thủy Đạo sắc bén như đao, lại lạnh lùng hỏi: “Phản đồ của Lý gia là ai?” Đường Ngân Đông có chút ngơ ngác, không quá xác định, rồi lắc lắc đầu, đáp lại: “Không có phản đồ.” Lý Thủy Đạo trừng lớn hai mắt nhìn gã, lại hung tợn hỏi: “Nói bậy! Không có phản đồ thì vì sao ta cùng Hạ Nhược Tuyết vừa rời khỏi Lý gia hai ngày, đã bị các ngươi tìm được?” Đường Ngân Đông đang chìm trong ảo giác, đầu óc không được minh mẫn cho lắm, vì vậy gã tự hỏi nửa ngày, mới gian nan trả lời: “Là đồng tham, Chí Nhi có thể cảm nhận được vị trí đồng tham của mình.”Lý Thủy Đạo nghe được câu trả lời này, lông mày nhíu lại, trong lòng sinh ra dự cảm xấu.
“Đồng tham của Lâm Duẫn Chí là gì?” Lý Thủy Đạo run giọng hỏi.
Đường Ngân Đông ngây ngô cười, ánh mắt lập tức nhìn về phía Hạ Nhược Tuyết.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play