-Vương Băng mỉm cười giải thích: “Trận chiến này vốn là một cuộc luận bàn, nếu ta thắng, trong tương lai khi Ma Thiên kia đánh bại Lý Thủy Đạo xong, nói không chừng hắn sẽ đến tìm ta gây phiền phức. Còn nếu ta thua, Vương gia sẽ mất mặt, đương nhiên lại càng không được… Cho nên, ta đã cố ý đánh ngang tay, lưu lại cho nhau một chút mặt mũi.” “Gia chủ đúng là lợi hại, đối mặt với cường địch như vậy vẫn có thể nắm chắc thế hòa. Nếu thật sự đánh nhau sống chết, chỉ sợ Lý Thủy Đạo kia cũng không chống đỡ được ba chiêu.” Vương Băng lắc đầu, suy nghĩ sâu xa nói: “Cũng không thể nói như vậy được. Đúng là lão phu có lưu lại thủ đoạn, nhưng làm sao ngươi biết trong tay hắn không có át chủ bài?” Vị lão giả kia không cho là đúng, nói: “Loại người trẻ tuổi này, tâm tính không chín chắn, sao có thể lưu lại át chủ bài? Đám người này không thể cẩn thận suy tính trước sau như những người thuộc thế hệ trước chúng ta đâu.” Vương Băng mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ tán đồng với câu nói của đối phương.
“Gia chủ… Theo ngài, một năm sau khi Lý Thủy Đạo và Ma Thiên Cương quyết chiến sinh tử, phần thắng của hắn là bao nhiêu?” Vương Băng có chút đăm chiêu nói: “Ở thời kỳ Thông Linh cảnh, những đệ tử của đại gia tộc kia đều dựa vào tài nguyên phong phú của gia tộc mình mà tu luyện, tăng tiến nhanh chóng, thủ đoạn đầy mình, nên hoàn toàn không để đám tu sĩ của tiểu gia tộc chúng ta vào mắt. Nhưng đến Dung Linh cảnh rồi, lại là lúc cần dựa vào tư chất và ngộ tính. Rất có khả năng, Ma Thiên Cương kia cũng rơi vào tình huống như vậy, thực lực không được như lời đồn, không thể chiến thắng Lý Thủy Đạo. Nhưng vấn đề đặt ra ở đây không phải là Ma ThiênCương thắng hay thua mà là Lý Thủy Đạo kia có tinh ý hay không, có thông minh hay không. Nếu hắn thông minh, nhất định sẽ nghĩ biện pháp để cầm hòa, lưu lại thể diện cho người của Ma gia.” Nghe Vương Băng nói như vậy, hai vị lão giả kia cũng gật đầu đồng ý.
Đúng vào lúc này, một thị vệ vội vàng chạy tới: “Gia chủ đại nhân, chúng ta bắt được một người khả nghi. Nàng cõng theo một nữ nhân đã hôn mê, nói muốn gặp gia chủ một lần.” Vương Băng nhíu mày: “Nàng có nói lai lịch của mình không?” “Không có! Nàng chỉ nói mình họ Triệu, còn không chịu nói thêm điều gì.” Thị vệ bẩm báo.
“Mang nàng lên đi!” Vương Băng khoát tay nói.
Thị vệ kia vâng dạ thối lui. Một lát sau, gã lập tức áp giải Triệu Linh Nhi bước vào.
Triệu Linh Nhi cõng một nữ tử áo đen trên lưng, dọc theo đường núi, từng bước một đi lên, bên cạnh nàng có hai tộc nhân của Vương gia, bọn họ chia nhau ra một trái một phải, đi theo áp giải nàng.
Vương Băng và hai vị lão nhân đứng bên cạnh, lập tức đưa mắt đánh giá Triệu Linh Nhi và nữ nhân đang được nàng cõng trên lưng một lượt, trong mắt ba người mang theo một chút nghi hoặc, dò hỏi, còn có vài phần cẩn thận.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play