“Điền gia kia thật hào phóng, số tiền thưởng quá mức kinh người, nhưng chúng ta thực sự chỉ đi ngang qua Kim Thứ sơn, không có hứng thú đối với chuyện trừ ma vệ đạo này, càng không có năng lực lấy được một vạn tiền ngọc kia. Cô nương có thể đi rồi.” Lý Thủy Đạo trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Bốn người khác đều gật đầu, bọn họ nhớ những lời đã nói trước khi xuất phát, không nói chuyện với người xa lạ, không tin tưởng những kẻ bên ngoài.
Dương Lăng Phượng cũng không nói gì thêm, vừa trở lại chỗ ngồi của mình, lập tức thấp giọng nói với Dương Lăng Cuồng: “Nhóm người trẻ tuổi này rất kín miệng, nhưng hẳn là bọn họ không đến đây vì nữ ma tu kia.” “Đại ca, tòa Kim Thứ sơn này lớn như vậy, rất khó tìm được nữ ma tu kia. Chúng ta có nên…“Dương Lăng Thiết lộ vẻ mặt đầy sát khí nói.
Dương Lăng Cuồng lắc lắc đầu: “Những thế gia đệ tử này không thể tùy tiện xuất hành nếu chỉ dựa vào một nhóm phế vật như vậy, khẳng định là bên ngoài vẫn còn cao thủ đi theo âm thầm bảo vệ. Chúng ta không nên tự tìm phiền toái cho mình. Tóm lại, lần này chúng ta vào núi, chỉ cần gặp được nữ tử hành động một mình, thì tám chín phần mười đó là nữ ma tu kia. Đến lúc đó cứ ra tay, thà giết lầm còn hơn bỏ sót.” “Huynh trưởng, vì sao chúng ta không ở lại nơi này ôm cây đợi thỏ?“Dương Lăng Phượng ở một bên hỏi.
“Đúng vậy, căn cứ vào tình báo, tu vi của nữ ma tu kia còn chưa đạt tới Dung Linh cảnh, không thể ích cốc, chỉ cần nàng ta ăn hết lương khô, khẳng định sẽ đến.” “Nhưng ai có thể cam đoan nàng ta sẽ lựa chọn trạm dịch này?”“Cái này cần phải dựa vào vận khí, nhưng vẫn đỡ hơn chúng ta đi tìm kiếm lung tung trong núi.” Dương Lăng Phượng vẫn kiên trì với ý nghĩ của chính mình.
Dương Lăng Cuồng vươn một ngón tay, nhẹ nhàng gõ xuống bàn, khiến cho những tiếng tranh cãi của mọi người lập tức lắng xuống. Sau đó, gã đưa ánh mắt nhìn lên lầu, nói: “Các ngươi xem, người ngồi trên lầu hai kìa.” Mọi người thuận theo ánh mắt của gã nhìn qua. Chỉ thấy trên đó là một nam tử mặc trang phục của dịch đinh, đang cà lơ phất phơ trái rung phải lắc, không có một chút nghiêm túc nào cả.
“Một tên dịch đinh bình thường?” “Một dịch đinh bình thường có thể nhàn hạ ung dung như vậy?” Dương Lăng Phượng lộ vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Đại ca, ý của huynh là người này?” “Đừng nói ra miệng, trong lòng hiểu là được rồi, tránh chuốc vạ vào thân.” Dương Lăng Cuồng lập tức nhắc nhở.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play