Thanh Minh nữ ni khẽ gật đầu, lại lập tức đứng lên, ống tay áo bồng bềnh tựa như một đóa sen xanh không nhiễm bụi trần. Sau đó, nàng xoay người đi vào chỗ sâu trong chùa, Thượng Quan Văn Bân cũng theo sát phía sau.
Đi qua tầng tầng lớp lớp Phật tháp và kinh các, bọn họ tới phía trước một gian thiền phòng u tĩnh. Bên ngoài thiền phòng là một mảnh cổ thụ che trời, gió mát thổi tới mang theo một cảm giác yên tĩnh siêu thoát thế tục.
Thanh Minh nhẹ nhàng đẩy cửa thiền phòng, một mùi đàn hương thoang thoảng xộc vào mũi, trong phòng chỉ có một chiếc giường gỗ đơn sơ và một tấm bồ đoàn dùng để đả tọa.
Chỉ thấy một thanh niên mặc tăng bào màu xám đang ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, hai mắt khép hờ, tựa như đang chìm đắm trong quá trình thiền định vô biên.
Lý Thủy Đạo cảm nhận được có người tiến vào, chậm rãi mở mắt ra, hắn nhìn về phía Thượng Quan Văn Bân, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: “Văn Bân, nhiều năm không gặp, ngươi có khỏe không?"
Thượng Quan Văn Bân nhìn vị cố nhân này, trong lòng cảm xúc ngổn ngang khó tả: "Từ khi rời khỏi Thiên Nguyên, nhân gian đã trải qua bảy trăm xuân thu (năm). Ta vốn tưởng rằng thời gian thấm thoát thoi đưa, có lẽ ngươi đã sớm ném chuyện cũ ra sau đầu."
Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng lắc đầu: "Cùng uống nước từ một dòng sông, cùng đứng lên từ một mảnh thổ địa, ràng buộc như vậy há có thể dễ dàng xóa đi?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT