Mẹ của Tạ Minh Đồ tên Tôn Mai, là một bà già đểu cáng.

Bà ta cố ý làm loạn chuyện lên, khiến mọi người ai ai cũng biết, còn nói Hiểu Mạn mất hết trong sạch, chỉ có thể gả vào nhà họ Tạ.

Trong thôn không ai không biết Tôn Mai là người bất công, thiên vị nhất là lão nhị nhà bọn họ.

Còn Tạ Minh Đồ, tuy rằng là em út, Tôn Mai lại coi con út như cây cỏ dại trong đất, thứ gì bần tiện bẩn thỉu đều để anh làm hết.

Tạ Minh Đồ vừa tròn 18 tuổi, những người khác nói với Tôn Mai rằng bà ta phải tích cóp chút tiền, cho con trai út cưới vợ.

Làm sao Tôn Mai có thể bỏ ra số tiền này được!

Nhưng lại sợ người ta nói bà ta là mẹ ruột mà cay nghiệt, đúng lúc xảy ra chuyện này, liền bám víu vào mấy từ như Hiểu Mạn mất hết trong sạch, không mất một mao tiền nào mà muốn cưới người về nhà.

Tôn Mai gây chuyện ở trong thôn.

Tô Hiểu Mạn một lòng muốn lấy được thanh niên trí thức Khương nên cũng ở nhà cãi nhau với mẹ mình.

Dưới cơn tức giận, Liễu Thục Phượng trực tiếp để cho con gái gả tới nhà họ Tạ.

Làm một cái hôn lễ qua loa, tới cả tiệc rượu cũng không có, cứ như vậy qua cửa.

Anh ba Tô cảm thấy ủy khuất thay em gái của mình.

“Em gái anh xinh đẹp như vậy, thế mà gả cho Tạ lão ngũ, đó là một bông hoa nhài cắm bãi phân trâu, Hiểu Mạn nhà ta có nhiều người muốn cưới như thế mà.”

“Em có còn muốn gả cho tên thanh niên trí thức Khương kia nữa không? Anh ba giúp em.”

Tô Hiểu Mạn lắc lắc đầu.

Hiện tại cô cũng không biết nên nói gì với anh ba, nhưng lúc này cô tất nhiên không muốn gả cho thanh niên trí thức Khương kia.

Cô muốn cách xa nam nữ chính ra, cô không muốn làm pháo hôi làm nền gì đó đâu.

“Em gái, anh nói bí mật này với em, hiện tại em mới mười tám, Tạ lão ngũ cũng chỉ mới qua tuổi mười tám, còn thiếu chút nữa thôi là mười chín rồi, vẫn chưa thể đi đăng ký, đàn ông phải hai mươi tuổi mới đủ tuổi đăng ký kết hôn, cuộc hôn nhân này của hai người không được tính.”

Bây giờ nông thôn kết hôn sớm, rất nhiều cặp đôi không đi đăng ký kết hôn, làm bữa tiệc rượu trong thôn coi như là thật sự kết hôn.

Sau này đủ tuổi lại đi đăng ký sau, có một số người còn chẳng thèm đi đăng ký.

Càng chưa nói tới, em gái hắn thật sự không cùng lão ngũ phát sinh bất cứ quan hệ gì.

“Hiểu Mạn, ngay bây giờ em về nhà với anh đi!”

Tô Hiểu Mạn: “Anh ba, em…”

Ngoài phòng, Tạ Minh Đồ ngồi ở trên tảng đá, dựa lưng vào tường đất.

Trong tay anh cầm một con dao cũ kỹ, lưỡi dao lướt qua mặt gỗ, vụn gỗ rơi xuống dưới chân anh, bị gió cuốn bay tứ tung.

Anh rũ mắt xuống, nhìn chăm chú miếng gỗ trong tay đang dần dần có hình dáng của một chiếc lược.

Giọng nói của Tô tam ca xuyên thấu qua khe hở tường đất, truyền vào lỗ tai anh.

Tạ Minh Đồ đứng lên, dưới mái tóc rối là đôi mắt đen u ám.

Anh mím chặt môi, rời khỏi nơi này.

Tô Hiểu Mạn phí một phen công phu mới tiễn Tô tam ca đi được.

Cô dùng mu bàn tay lau đi mồ hôi không biết có thật hay không trên trán, có thể nhìn ra được người anh trai thứ ba này thật sự muốn tốt cho em gái.

Nhưng chẳng qua là quá mức không đàng hoàng, Tô Hiểu Mạn phải khuyên can mãi mới dụ được anh ba trở về, bằng không anh ba nhất định phải kéo bằng được Tô Hiểu Mạn về nhà, thuận tiện về nhà lại cãi nhau một trận nữa.

Đúng là làm việc hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả.

Cô mở cái nắp ra, lấy canh cá bên trong, đổ cho bản thân mình một chén.

Đôi tay trắng nõn bưng chiếc chén sứ sứt mẻ, Tô Hiểu Mạn tránh đi chỗ sứt, từng ngụm nhỏ uống hết bát canh cá trích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play