Ở nông thôn, ngoại trừ ngày lễ ngày tết, những ngày thường nào có được ăn thứ gì ngon.
Vương Xảo Tú không khỏi cảm thán: “Tới khi nào chúng ta mới có thể ăn những thứ thế này hằng ngày, đó chính là những ngày hạnh phúc mỹ mãn nhất.”
“Có cơm gạo, còn có màn thầu…”
Liễu Triệu Cường dùng sức siết chặt nắm tay, khớp xương ngón tay nhô lên.
Ánh mắt ông ngưng trọng, giọng nói đột nhiên cất lên: “Làm! Về sau tất cả mọi nhà trong thôn đều có thể ăn những chiếc màn thầu như vậy, ăn tất cả các loại màn thầu.”
Vương Xảo Tú bị tiếng nói to bất thình lình của ông làm hoảng sợ, sau khi lấy lại tinh thần thì khóe miệng không tự giác mà cong lên cười nhẹ, ghét bỏ nói: “Tôi không muốn ăn màn thầu, tôi muốn ăn cơm tẻ.”
“Cơm, màn thầu, đều sẽ có hết!"
---
Sau khi Liễu Triệu Cường hạ quyết tâm, ông tới đại đội tìm thư ký Lương.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT