Tô Hiểu Mạn lấy nước cho bà.
Liễu Thục Phượng vừa uống nước vừa xem hai người bọn họ thêu hoa, phát hiện hai người trước mặt vậy mà đều là thật.
Hiểu Mạn nhà bà đã trở về, cùng với chị dâu nó thêu hoa với nhau…
Hoa nó thêu, thế mà cũng khá xinh đẹp đấy.
Liễu Thục Phượng: “Đây là túi mang đến cho mẹ hả? Hoa thạch lựu, mẹ rất thích hoa thạch lựu.”
“Anh Tử, cũng thêu cho đứa cháu trai của con một bông đi.”
Chị dâu cả Tô: “Con thêu xấu lắm.”
Liễu Thục Phượng xem qua toàn bộ đồ vật Tô Hiểu Mạn mang đến một lượt, trong lòng vừa vui mừng vừa cảm động.
Hiểu Mạn nhà bà đây là đột ngột trưởng thành, bất ngờ hiểu chuyện.
Liễu Thục Phượng: “Hiểu Mạn, trưa nay ở lại ăn cơm đi, cha con với mấy người anh trai con theo cậu con ăn cơm rồi, hôm nay sẽ không về.”
“Anh Tử, con chặt nửa con thỏ ra, trưa nay chúng ta sẽ ăn cơm với thịt thỏ.”
Liễu Thục Phượng dặn dò chị dâu cả đi nấu đồ ăn trưa, còn bà thì lôi kéo Tô Hiểu Mạn tâm sự chuyện riêng tư.
“Hiểu Mạn, mẹ biết con cũng là đứa nhỏ hiểu chuyện, về sau cứ sống thật tốt với thằng bé nhà họ Tạ kia, nó là một người tốt, khoan không nói tới chuyện nó cứu con, trước kia cha con lên núi bị ngã gãy chân, cũng là do thằng bé cõng ông ấy xuống núi…”
“Tuy rằng hiện tại thật sự nó có hơi nghèo một chút, nhưng mà cuộc sống sau này sẽ rất tốt, chờ sau này hai đứa ra ở riêng, cha mẹ sẽ giúp đỡ hai đứa, lúc trước khi mẹ mới gả cho cha con, ông ấy chính là một nghèo hai trắng, cũng chẳng có cái gì cả, con nhìn mà xem, hiện tại cuộc sống của mẹ không phải vẫn đang càng ngày càng tốt sao…"
"Con đừng nghĩ tới nam thanh niên trí thức Khương kia nữa, cậu ta và chúng ta không phải người cùng một đường, không cho con hạnh phúc được đâu.”
“Mẹ chỉ muốn con có một cuộc sống bình an yên ổn, nhà người ta phú quý giàu sang, mẹ cũng chẳng muốn trèo cao, mẹ không muốn con bị khinh thường.”
Cứ nghĩ tới đứa con gái mà mình nuông chiều yêu thương từ nhỏ tới lớn, bây giờ lại đi theo sau lấy lòng một người đàn ông lạ từ nơi xa xứ, trong lòng Liễu Thục Phượng thật sự không dễ chịu một chút nào.
Liễu Thục Phượng lải nhải nói rất nhiều lời, Tô Hiểu Mạn ở một bên chỉ gật đầu nghe.
Cô có thể nhìn ra được, Liễu Thục Phượng là thật lòng suy nghĩ cho con gái mình, đôi mắt của cô vô thức đỏ lên.
Tô Hiểu Mạn xem như đã có tới ba người mẹ, duy chỉ có Liễu Thục Phượng đang ở trước mặt cô là toàn tâm toàn ý lo nghĩ cho cô mà thôi.
“Mẹ, về sau con sẽ cố gắng sống thật tốt, hiếu kính với cha mẹ.”
Liễu Thục Phượng thở dài một hơi: “Hiểu Mạn, lời này con nói là thật lòng? Về sau sẽ không nhớ tới thanh niên trí thức Khương kia nữa chứ?”
“Nếu tên thanh niên trí thức kia thích con thì cha mẹ cũng sẽ đáp ứng con, nhưng mà…”
Nếu thanh niên trí thức Khương kia có chút ý tứ gì với Hiểu Mạn nhà bọn họ, Liễu Thục Phượng tuyệt đối sẽ không chọn phải ép con gái mình gả cho Tạ lão ngũ.
Nhưng mà người ta chẳng phải người tương xứng!
Tô Hiểu Mạn gật đầu: “Mẹ, hiện tại con không thích cậu ta nữa, con muốn né xa ra, sau này khẳng định đám thanh niên trí thức bọn họ sẽ phải về thành phố, cậu ta cũng không vừa mắt loại người nhà quê này như chúng ta.”
Nghe được con gái mình nói mấy lời này, Liễu Thục Phượng lập tức tươi cười: “Vậy về sau con phải sống thật tốt với đứa nhỏ Minh Đồ này. Đàn ông như bọn họ, khi tự sống một mình thì luôn sống rất tùy tiện, nhưng về sau con quản nó thật tốt là được.”
“Kêu nó đi tìm thợ cắt tóc, cũng cạo bỏ râu đi, chỉnh trang lại một chút, tuyệt đối là một thằng nhóc tuấn tú đấy, mẹ biết, con thích mấy người lớn lên đẹp.”
“Thằng bé vừa cao vừa anh tuấn, đứng ở bên cạnh con, nhất định rất xứng đôi.”
“Con đừng tưởng rằng đứa bé Minh Đồ này là người nhà quê chỉ biết trồng trọt, con có tin hay không, để cho thằng bé mặc quần áo của thanh niên trí thức vào, có khả năng còn đẹp hơn cả tên thanh niên trí thức Khương đấy."
“Nếu con không tin, mẹ đánh cược với con!”
Tô Hiểu Mạn: “???”
Mẹ cô vậy mà có thể nhìn thấu được dáng vẻ thật của “Tạ Cẩu Tử” sao?
… Tạ Cẩu Tử diện mạo tuấn mỹ?
Liễu Thục Phượng thấy biểu tình không thể miêu tả được bằng lời của con gái, đẩy đẩy khuỷu tay của cô: “Không tin? Mẹ đánh cược với con!”
Nhắc tới việc đánh cược này, Liễu Thục Phượng lập tức hưng phấn hẳn lên, bà cảm thấy lần này bà mà đánh cược tuyệt đối sẽ không bị thua.
Tô Hiểu Mạn…
"Mẹ, con không đánh cược với mẹ đâu.”