Bởi vì hiện tại trí nhớ không còn tốt, ông cũng nhớ không rõ khi mình tuổi trẻ ấy có phải dễ dàng đọc thuộc sách như vậy hay không.
Nhưng Tạ Minh Đồ nghe Vương Hoài Tiên nói như thế, anh tin, ở trong lòng âm thầm nghĩ, trước đây Mạn Mạn vẫn luôn khen anh rất xuất sắc, nói trí nhớ anh siêu phàm, nói anh là thiên tài hiếm gặp, hẳn là cô đang dỗ dành anh.
Trên thực tế những lão tiên sinh có văn hóa này, thời trẻ tuổi khẳng định đều là người gặp qua liền không quên được giống như thế.
Anh cũng không phải người xuất sắc cỡ nào, chỉ là một người phổ thông dễ gặp, là một người bình thường có trí nhớ hơi tốt mà thôi.
Chưa nói đến anh còn đọc sách ít hơn vài năm so với những người làm công tác văn hóa này, về sau vẫn phải nỗ lực hơn nữa mới được.
Vương Hoài Tiên cũng muốn Tô Hiểu Mạn đọc qua một lần, Tô Hiểu Mạn thật sự không giỏi như Tạ Minh Đồ, cô thành thật cầm sách, đọc vài câu tiếng Anh không sai từ nào.
“Hai em đều là những người học giỏi, về sau muốn đến đây mượn sách thì đến, ở đây luôn hoan nghênh các em.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play