Mấy đứa trẻ này đều gầy trơ cả xương, mặc quần áo rách tung tóe, trước ngực sau lưng còn dày đặc những mảng mốc, không nhìn ra được màu sắc ban đầu nữa.
Chỉ có con trai anh hai Tạ Diệu Tổ là mặc một bộ quần áo mới màu lam, là đứa có vẻ mập mạp nhất trong bọn trẻ này, miệng còn ăn ra một vòng râu nước tương.
Tô Hiểu Mạn thấy bà già Tôn Mai này đúng là quá bất công.
Những đứa trẻ khác không phải là cháu trai, cháu gái của bà ta sao?
Tô Hiểu Mạn múc một thìa “cơm bí đỏ”, cúi đầu ăn một miếng, sắc mặt lập tức thay đổi, ngay giây tiếp theo đã muốn nhổ ra.
Trước đây cô thật sự không nghĩ tới bí đỏ có thể nấu khó ăn tới mức này.
Một nửa ăn vào thấy chút vị chua, một nửa nát nhừ, thật sự làm người ta hết muốn ăn.
Tay nghề nấu ăn của chị dâu cả vô cùng tệ, làm việc nhanh nhẹn nhưng lại không có chút kỹ thuật nào, chén nồi khẳng định cũng chẳng rửa sạch sẽ, cơm hôm nay còn mang theo chút vị khói dầu.
Nhưng những người khác lại chẳng nói gì, có lẽ là do tập mãi thành quen.
Tô Hiểu Mạn nếm thêm vài món ăn khác, sắc mặt càng ngày càng kém.
Cuối cùng cô chỉ gắp một quả ớt trong đĩa dưa muối, là ớt muối vừa lấy ra khỏi bình, bên ngoài là màu đỏ của ớt bình thường.
Đây là món đồ ăn duy nhất trên bàn khiến người ta muốn ăn.
“Sáng nay tôi đi ra ổ gà nhặt trứng, phát hiện mất hai quả trứng, là hôm nay có con gà mái nào không đẻ trứng, hay bị người nào trộm mất? Nếu bị tôi phát hiện, xem tôi xử lý người đó như thế nào!"
Tôn Mai đang ăn cơm, nói ra lời nói mang ý ám chỉ, âm dương quái khí cảnh cáo ba cô con dâu đang ngồi ăn cơm.
Môi chị dâu thứ ba Chu Tiểu Hủy giật giật, không nói chuyện.
Đúng lúc này chị dâu cả Tần Tú Anh lập tức chỉ vào Tô Hiểu Mạn, cáo trạng: “Sáng nay con thấy Tô Hiểu Mạn nấu nước luộc trứng, trong nhà nếu mà mất trứng thì khẳng định là do cô ta lấy."
Tôn Mai lập tức trừng mắt nhìn Tô Hiểu Mạn.
Tô Hiểu Mạn miễn cưỡng ăn hai miếng cơm: “Ngay cả ổ gà ở chỗ nào con cũng không biết, trứng mà sáng nay con ăn là do anh trai con đưa tới đây."
Tôn Mai cũng biết khả năng Tô Hiểu Mạn lấy trứng không cao, bà ta nhẹ nhàng liếc Chu Tiểu Hủy một cái rồi lại tiếp tục trừng mắt nhìn Tô Hiểu Mạn.
Bà ta đã sớm muốn trừng trị Tô Hiểu Mạn một chút, liền chất vấn: “Anh trai cô đưa tới thì đó chính là đồ của nhà họ Tạ, phải mang ra, cô không thể giấu đi ăn được, mẹ cô không dạy cô đi làm vợ phải như thế nào à?”
Tô Hiểu Mạn nói: “Vợ anh hai thì sao, đồ mà nhà mẹ đẻ cho chị ấy sao con không thấy chị ấy giao ra? Lấy ra để mọi người ăn cùng nhau?”
“Có tới mới có lui, đồ nhà mẹ đẻ con cho con, thì nhà chồng cũng nên cho con vài thứ để con đưa về nhà mẹ đẻ!”
Tô Hiểu Mạn đối trọi gay gắt với Tôn Mai, mà chị dâu cả và chị dâu ba ngồi một bên cúi đầu, nghẹn cười xem kịch vui.
“Cô, cô làm sao có thể so sánh với chị dâu của mình được, nó vất vả bao nhiêu, các cô ở đây ăn không ngồi rồi, còn nó cực khổ xuống ruộng mang cơm cho mấy người đàn ông trong nhà kìa”.
Lúc Tôn Mai nói ra những lời này thì chị dâu cả và chị dâu thứ ba đều cảm thấy không thoải mái.
Rõ ràng việc trong nhà đều do hai người bọn họ làm, vậy mà trong miệng bà ta, vợ chú hai "đi đưa cơm” mới là người vất vả.
“Như vậy đi, ngày mai con đi đưa cơm.” Tô Hiểu Mạn nói ra lời kinh người: “Chị hai vất vả như thế, người làm dâu mới này nên học tập chị ấy."
Tôn Mai khó thở: “Cô nói bậy cái gì đấy!”
“Chị cả, chị ba, như vậy đi, chúng ta đều là con dâu của cha mẹ, đúng ra thì nên thay phiên nhau đi đưa cơm, làm sao có thể ở nhà lười biếng được!"
Tôn Mai nghe cô nói như vậy, lập tức vui mừng cực kì.
Bà ta trào phúng nói: “Thay phiên nhau đi? Cô cho là có mấy người tình nguyện đi, vợ lão đại, vợ lão tam, các cô muốn thay phiên nhau đi không?”
Vợ lão đại và vợ lão tam từ trước tới nay đều không dám trái ý bà ta.