Lần trước Tô Hiểu Mạn đã hỏi anh học được mấy thứ tiếng này như thế nào, anh nói rằng mình chưa học qua bao giờ, nhưng trước đây đã đọc qua mấy cuốn từ điển cũ của anh hai Tạ.
Những từ vựng trong từ điển anh đều nhớ hết rồi, cho nên chuyển sang câu dài có thể hiểu được tám, chín phần mười nghĩa của nó.
Ngoài ra, anh có thể ghi nhớ mọi thứ nhanh, khả năng xử lý dữ liệu của trí não cũng nhanh hơn, một số từ gốc và đặc điểm của từ, anh đều có thể tự mình suy luận rồi đoán ra quy tắc, nên dù anh không biết từ đó, nhưng vẫn có thể đoán được quy tắc liên quan đến nó.
Nói tóm lại, Tô Hiểu Mạn ngoại trừ cảm thán trình độ của bản thân chỉ đến vậy, thì cũng chỉ biết thở dài một hơi.
"Anh không có gì giỏi, Mạn Mạn mới giỏi nhất." Cái tên Tạ Cẩu Tử này phi thường khiêm tốn.
Tô Hiểu Mạn lôi kéo tay của anh, duỗi tay lên gõ một cái vào trán anh, cười đùa mắng: “Sự khiêm tốn này của anh thật khiến người ta muốn đánh cho một trận.”
“Nếu anh được đến trường, đi học vài ngày sẽ biết bản thân giỏi như thế nào—”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play