“Xuân Quyên, hiện tại rảnh rỗi không có việc gì, thím thắt bím tóc cho cháu, được không?”
Ban nãy bé con này nhìn cô chăm chú, chắc cũng là một nhóc con yêu cái đẹp.
Hiện tại hai người coi như có tình đồng chí cách mạng cùng nhau rửa chén rồi, Tô Hiểu Mạn muốn giúp cô bé chải đầu.
Tạ Xuân Quyên hơi hơi chờ mong mà gật đầu.
“Chút tóc phía sau này của cháu có chút xơ, thím cắt bớt giúp cháu nhé?”
Tô Hiểu Mạn dùng khăn lông giúp cô bé lau sạch khuôn mặt, cởi tóc ra chải chuốt lại ngay ngắn.
Đuôi tóc khô vàng được cắt tỉa đôi chút, lại lấy ra mấy cái dây buộc tóc đơn giản nhưng xinh đẹp, chải cho cô bé một kiểu tóc đáng yêu.
Tạ Xuân Quyền cầm gương soi tới soi lui, vui vẻ cực kỳ.
Tô Hiểu Mạn lấy nước ấm luộc hai quả trứng.
Cô ăn một quả, còn một quả cho Tạ Xuân Quyên.
Trứng gà này là hôm qua anh ba đưa đến.
Tạ Xuân Quyền nắm quả trứng gà nóng bỏng trong lòng bàn tay, gương mặt nhỏ hướng về phía Tô Hiểu Mạn: “Thím nhỏ, thím thật là tốt, bọn họ đều nói thím không tốt, khẳng định là đang lừa gạt trẻ con.”
Tô Hiểu Mạn cười lắc đầu, cô cảm thấy bản thân mình hiện tại mới là đang lừa gạt trẻ con.
Rõ ràng cô vẫn đang sử dụng cái hình tượng “cực phẩm”.
Chu Tiểu Hủy cầm đế giày ngồi ở trong phòng, một thân ảnh nhỏ bé lén lút thăm dò tiến vào.
Đôi mắt cô ta không thèm nâng lên, trực tiếp hỏi: “Rửa hết chén chưa?”
“Mẹ, đã rửa sạch hết rồi.”
Chu Tiểu Hủy ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn con gái lớn một cái, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Trên mặt Tạ Xuân Quyên Sạch sẽ, kiểu tóc tinh xảo xinh đẹp, không còn thấy bộ dáng rối bời như ngày thường kia.
Còn đẹp hơn cả Nhị Nha ở cách vách.
Nhị Nha là nhị tiểu thư nhà họ Tằng, cha mẹ rất sủng ái con bé, cho nên ngày thường trang điểm xinh đẹp hơn bất cứ cô bé nào khác trong thôn.
“Mẹ, là thím nhỏ giúp con chải đầu thắt bím tóc đấy."
“Thím ấy còn cho con ăn một quả trứng luộc, con cho em gái một nửa." Giọng nói của Tạ Xuân Quyền đầy vẻ sợ hãi, giống như rất sợ mẹ mình tức giận.
Miệng Chu Tiểu Hủy giật giật, nhưng cuối cùng cũng không nói gì cả.
Giữa trưa người nhà họ Tạ ăn cơm, đàn ông trong nhà không trở về, bà mẹ chồng Tôn Mai bảo vợ của lão nhị tới sườn núi đưa cơm.
Phụ nữ trong nhà chỉ làm việc do đội sản xuất phân nên rất nhẹ nhàng.
Buổi sáng sẽ bắt đầu làm việc, làm một chút thì về nhà làm việc nhà, giữa trưa cũng ăn cơm ở nhà.
Chị dâu cả Tần Tú Anh làm việc rất nhanh nhẹn, một ngày có thể lấy được năm tới sáu công điểm.
Chị dâu thứ ba Chu Tiểu Hủy hiện tại đang mang thai nên không làm việc lâu được.
Chị dâu thứ hai Hứa Diễm Lan lại thích dây dưa kéo dài công việc, chỉ làm cho có lệ một chút liền chạy về nhà ngồi.
“Gọi mọi người ra ăn cơm."
Kì thật người ở niên đại này không cần phải mời người nhà ra ăn cơm, vừa mới đến giờ cơm thì mọi người chạy tới ăn cơm như ong vỡ tổ rồi.
Nhà lão đại có ba đứa con, nhà lão nhị một đứa, nhà lão tam hai đứa, sáu đứa trẻ con cùng nhau vây quanh bàn dài.
Những đứa trẻ khác không nói gì, nhưng trong đám đó có một thằng nhóc con 6 tuổi đá chân la lớn: “Bà nội, con đói, khi nào mới được ăn cơm vậy!”
“Cháu ngoan, cháu từ từ thôi.”
“Bà nội, cháu rất đói, cháu sắp đói chết rồi!” Đứa bé trai này không ngừng lớn tiếng ồn ào.
Tôn Mai ở bên cạnh dỗ dành đứa cháu trai mình thương yêu nhất.
Bà ta thương yêu đứa con thứ hai nhất, cũng là người đọc sách nhiều nhất trong nhà, tốt nghiệp cấp hai, hiện tại còn đi làm thầy giáo.
Bà ta cảm thấy rất hãnh diện, cho nên con trai của lão nhị, cũng là đứa cháu trai bà ta thương yêu nhất.
Lão nhị nhà họ chính là một người đọc sách nhiều, cho nên con cái sinh ra cũng rất thông minh, so với hai người dưa vẹo táo nứt như lão đại lão nhị thì khá hơn nhiều.
Mấy đứa trẻ con khác ngồi ở một bên không kêu một tiếng.
“Vợ lão đại, sao còn chưa dọn cơm lên!"
“Đến rồi, đến rồi."