Tạ tam tẩu ôm cái chậu gỗ, trong chậu là chén cơm canh người trong nhà ăn buổi sáng, đang định mang tới đây rửa sạch sẽ.
Bỗng dưng cô ta nhìn thấy người đứng bên giếng giống Tô Hiểu Mạn, đôi mắt trừng to như hạt châu sắp rơi ra ngoài, tức sôi máu lên.
"Hiện tại cô mới dậy? Ai ôi, nhà họ Tạ đã tạo cái nghiệp gì mà mời một vị tổ tông về nhà thế này?”
“Làm gì có con dâu nhà ai giống cô!”
Mỗi một lần Tạ tam tẩu nhìn thấy Tô Hiểu Mạn thì lần đó sẽ tức giận đến dậm chân.
Hiện giờ ở nhà họ Tạ, người thấy Tô Hiểu Mạn ngứa mắt nhất tuyệt đối là cô ta, mỗi lần nhìn thấy Tô Hiểu Mạn thì lần đó sẽ nóng tính cực kì, không mở miệng mắng vài câu thì sẽ không xả được cơn giận trong lòng cô ta.
Nhưng mà, cô ta trừ bỏ bày ra vẻ ngoài hùng hổ dọa người, cũng chẳng làm được chuyện gì.
Tạ tam tẩu hận Tô Hiểu Mạn gần chết.
Tô Hiểu Mạn cầm chiếc lược gỗ nhẹ nhàng chải đuôi tóc, nghe mấy lời nói tức hộc máu từ miệng Tạ tam tẩu, cảm thấy không đau không ngứa, còn rất lễ phép mà chào hỏi lại.
“Chị dâu, buổi sáng tốt lành.”
Nói lời chào buổi sáng là thói quen theo bản năng của những người trong xã hội hiện đại.
Một câu “buổi sáng tốt lành” này của cô vừa nói ra, Tạ tam tẩu như bị pháo đạn oanh tạc.
Cô ta cho rằng Tô Hiểu Mạn đang cố ý khiêu khích mình, cô ta tức giận đến mức thở dốc, suýt nữa không nói được lời nào.
“Chị dâu, hiện tại chị còn đang mang thai, đừng quá nóng giận như thế." Đây là lời an ủi khuyên bảo chân thành của Tô Hiểu Mạn.
Thật ra cô cũng hiểu được tình cảnh của Tạ tam tẩu, không muốn đối chọi gay gắt với chị ta.
Nhưng mà lời này rơi vào tai Tạ tam tẩu, lại làm cô ta tức giận tới trợn trắng mắt, nghiến răng nghiến lợi.
Tạ tam tẩu túm con gái kéo ra phía sau lưng, cô bé lảo đảo lùi về phía sau một bước.
Cô ta đỡ cái bụng còn chưa lớn lắm của mình, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe: “Vừa rồi con nhìn cái gì? Nhìn linh tinh cái gì? Đừng có học theo một số người không đứng đắn nghe chưa?”
Cô bé con cúi đầu, mấp máy môi: “Mẹ…”
Tô Hiểu Mạn không đành lòng, lên tiếng khuyên nhủ: “Chị đừng lấy trẻ con ra trút giận."
Tạ tam tẩu cười lạnh một tiếng, âm dương quái khí nói: “Tôi chỉ đang dạy dỗ con cái cho tử tế, chúng tôi cả đời này lao lực khổ sở, mệnh tiện, chứ không có mệnh tốt như cô."
Tô Hiểu Mạn: “... Mệnh tôi tốt lắm à?”
Tạ tam tẩu cho rằng cô đang cố ý khoe khoang, buột miệng nói: “Cô là cái mặt hàng mất mặt xấu hổ, nhà họ Tạ không mất một phân tiền cưới cô về,cô còn tưởng cô là vàng là bạc chắc?”
“Hiện tại tôi đang mang thai, là cháu trai nhà họ Tạ, cô còn có thể quý giá hơn cháu trai nhà họ Tạ? Mỗi ngày tôi vẫn phải làm việc, cô thì chẳng làm được cái tích sự gì cả.”
“Cô còn chưa học được cách làm vợ người ta như thế nào, cũng chẳng hiểu được cách hầu hạ cha mẹ chồng như thế nào. Quần áo bẩn của cả nhà cô giặt chưa? Xách mấy thùng nước về, cũng quét sạch sẽ cả nhà xí, sau này chuồng heo cô cũng phải cọ…”
Tô Hiểu Mạn coi lời nói của cô ta là gió thoảng bên tai, tiếp tục chải đầu chậm rãi.
“Tôi không làm.”
Làm việc là chuyện tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra, trước kia Tô Hiểu Mạn không làm thì hiện tại cô cũng không làm.
Tạ tam tẩu không hận cô thì chính là hận Tạ lão ngũ, cưới về không phải là một con bò già chịu thương chịu khó.
“Sao cô có thể nói ra loại lời như vậy được? Có ai đi làm vợ mà lười như cô không? Ai đi làm vợ mà không phải cần cù chăm chỉ làm việc ở nhà chồng?”
Tô Hiểu Mạn thành thật mà nói: “Ai bảo tôi là người vợ cưới về không mất tiền?”
“Người vợ không dùng tiền cưới về chính là người giống như tôi hiện tại."
“Cô bảo mẹ chồng trả tôi về nhà họ Tô đi, tôi cũng không có lời nào để nói đấy."