“Anh không nghe thấy sao? Về sau tôi sẽ để đồ ở trong mấy cái tủ này, anh không được động vào đó”.
Tạ Minh Đồ cúi xuống uống một ngụm canh, thành thật gật đầu đáp ứng.
Thật ra đối với thiếu niên có vẻ ngoài thoạt nhìn vừa cao vừa gầy, thực tế lại là nhóc đáng thương vừa nghèo vừa thành thật này, Tô Hiểu Mạn không có tâm lý phòng bị.
Trong tiểu thuyết nói về sau anh sẽ trưởng thành thành vai ác lớn nhất trong truyện, nhưng hiện tại anh vẫn chỉ là một thiếu niên còn đang tuổi trưởng thành.
Còn là nhóc đáng thương hay bị người khác bắt nạt.
Tô Hiểu Mạn từng nghe nói qua, người lương thiện mà sau này gặp phải đùa bỡn bất công liên tiếp, thì khi hắc hóa mới càng nguy hiểm.
Chẳng qua trước khi hắc hóa, thiếu niên vẫn chỉ là một tờ giấy trắng mà thôi.
Ban đêm đi ngủ, tuy rằng trong phòng chỉ có một chiếc giường nhưng lại chia ranh giới rõ ràng.
Ở giữa ngăn cách bởi một tấm thảm cũ, hai người mỗi người ngủ một đầu.
Nguyên chủ về đây mấy ngày rồi, nhưng hai người bọn họ vẫn luôn tách ra ngủ riêng.
Tuy rằng trên danh nghĩa đã là vợ của Tạ Minh Đồ, nhưng anh chưa từng cưỡng ép nguyên chủ làm chuyện vợ chồng.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân lúc đó nguyên chủ quyết định ở lại.
Cũng là lý do đầu tiên khiến Tô Hiểu Mạn quyết định tạm thời ở lại.
Tô Hiểu Mạn đắp chăn rồi nhắm mắt lại.
Tạ Minh Đồ nằm cách đó không xa có tư thế ngủ rất quy củ.
Người đàn ông nằm ở trên giường như cao tăng nhập định vậy, cô không hề cảm nhận được bất kỳ động tĩnh nào của đối phương.
Tạ Minh Đồ nằm bên đó không nhúc nhích, nhưng Tô Hiểu Mạn đã xoay người mấy lần rồi, làm cho chiếc giường kêu kẽo kẹt vài tiếng.
Thứ tiếng kêu này vang lên trong đêm tối.
Vô cùng chói tai khó nghe.
Cuối cùng cô cũng an tĩnh lại, không nhúc nhích nữa.
Sau khi yên tĩnh lại, Tô Hiểu Mạn bắt đầu suy nghĩ miên man.
Cô lớn lên ở nhà họ Tô, cho nên đây cũng là lần đầu tiên cô sống trong một căn nhà đất ở nông thôn thế này.
Tương lai phải ở trong thôn sinh sống, sẽ như thế nào đây?
Mùa đông hái cúc, rảnh rỗi lại ra ngoài ngắm núi non?
Cuộc sống hiện thực chắc là không được đẹp đẽ như vậy.
Hình như không xa ngoài kia chính là một cái chuồng heo, nuôi hai con heo…
Cũng không biết heo đi ngủ buổi tối vào lúc nào.
Cứ nghĩ như vậy, rất nhanh sau đó Tô Hiểu Mạn chìm vào giấc ngủ.
Nhưng không lâu sau, vào khoảng hơn nửa đêm, trời thế mà lại có mưa thu.
Mưa thu tí tách tí tách đập lên trên mái ngói, trong căn phòng này ban đêm càng ngày càng lạnh lẽo.
Phòng ở bị dột.
Nửa đêm Tô Hiểu Mạn bừng tỉnh ngây ngốc, nhìn chằm chằm vài giọt nước nhỏ đứt quãng, ở cuối giường thế mà cũng có một chỗ bị dột.
Tạ Minh Đồ đã sớm tỉnh dậy, ngựa quen đường cũ lấy chậu hứng nước.
Nước mưa nhỏ giọt xuống chậu gỗ, phát ra âm thanh lách cách.
Chuồng heo cách đó không xa, dường như cũng bắt đầu xôn xao.
Tô Hiểu Mạn…
Cô đột nhiên cảm thấy ban ngày mình hơi lạc quan quá rồi.
Sống dưới hoàn cảnh này, qua được một ngày cũng đã thấy khó khăn rồi.
Sao có thể chịu đựng được tới thập niên 80 đây?!
Có chậu hứng nước, tạm thời sẽ không bị ướt hết, nhưng mà một nửa chăn với giường cũng thấm nước ướt rồi.
Bên chỗ Tạ Minh Đồ ngủ là nơi bị ướt nhiều nhất.
Tạ Minh Đồ nhìn thấy, lại tựa hồ đã quen với cảnh này rồi, đi lấy ít cỏ khô trải lên trên mặt đất.
Anh hình như tính toán trải cỏ khô, nằm trên mặt đất qua đêm nay.
Tô Hiểu Mạn nuốt nước bọt.
Ban nãy nước mưa chảy xuôi trên mặt đất, ướt dầm dề, còn hằn lên dấu chân người dẫm qua.
Nếu trực tiếp ngủ trên mặt đất…
“Anh lên trên giường nằm đi, hai chúng ta chen chúc một chút cũng được.”