Chốc chốc Bùi Tuấn lại viện cớ chân ngứa cần nước thuốc, thỉnh thoảng lại chọn giờ dùng cơm tối mà đến ăn chực. 
Đến nỗi Chu phu tử cũng chẳng dám ngồi chung bàn với Phượng Ninh nữa. 
Nếu đuổi hắn đi thì hắn lôi ra một quyển biên dịch và chú giải tiếng Ba Tư nhờ nàng chỉ giáo. Dáng điệu nghiêm nghị, không một chút lơi lỏng ấy làm Phượng Ninh như không thể chối từ.
Nhờ có hắn mà đồ ăn ở học đường ngày càng ngon hơn, việc nấu nướng cũng chẳng phải sở trường của Bùi Tuấn, nhưng hắn lại có biệt tài khác. Ngày nào cũng mang đến những loại trái cây khác nhau, món ngon vật quý ở trời nam biển bắc nào cũng mang đến được. Tuy vật tư ở Tây Bắc không phong phú bằng Kinh thành với chủ yếu là các món từ mì, nhưng ăn mãi cũng có lúc ngán, nên không chỉ lũ trẻ, mà ngay cả Phượng Ninh cũng thấy ngon miệng hơn khi đổi món. 
Một buổi tối khi đang phê duyệt bài vở, Phượng Ninh nhéo cặp má phúng phính của mình, mắt thì liếc nhìn Bùi Tuấn mà hỏi: 
“Có phải ta béo lên một chút rồi không?” 
Nam nhân ở đối diện đánh giá nàng từ trên xuống dưới rồi mỉm cười nhã nhặn: “Béo thì béo, ta nào có chê nàng.” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play