Mưa bụi đọng trên hai hàng lông mày của Bùi Tuấn tựa sương giá.
Hắn mím đôi môi mỏng, cứ thế nhìn Lý Phượng Ninh quỳ trên mặt đất.
Dáng người của nàng cao gầy, vòng eo thướt tha, mái tóc óng mượt đen như gỗ mun, lông mi vừa dày vừa cong rủ xuống để lại cái bóng dưới bọng mắt. Gương mặt nhỏ nhắn với làn da trắng muốt tựa như vầng trăng sáng ngời trên cao, dù đang quỳ vẫn khiến người ta kinh ngạc khi thoáng nhìn nhan sắc ấy.
“Đóa hoa phú quý chốn cung đình? Trẫm thấy nàng định nói là cá chậu chim lồng thì có.” Ánh mắt Bùi Tuấn tràn ngập phẫn nộ, sát khí và lửa giận lan tràn khắp cơ thể, không tài nào kìm nén được: “Trẫm toàn tâm toàn ý dẫn dắt nàng, dạy dỗ nàng, dốc hết lòng dạy nàng làm việc, nàng đã quên hết rồi à? Có mấy lần nàng bị người ta hãm hại, ai che chở nàng? Bây giờ nàng lại quay sang ghét bỏ chốn thâm cung trói buộc sự tự do của nàng ư? Nếu không có trẫm thì chưa biết bây giờ nàng đang ở xó xỉnh nào đâu!”
Hắn gằn giọng nói từng câu từng chữ, lạnh lùng vạch trần sự bối rối của nàng.
Cảm xúc quay cuồng trong lòng Phượng Ninh. Nàng ngẩng phắt đầu lên, sắc mặt trắng bệch: “Bệ hạ, thần nữ chưa bao giờ phủ nhận ân đức của người, hơn nữa trong lòng vẫn mang ơn người…”
“Phải vậy không?” Bùi Tuấn nhìn chằm chằm vào nàng bằng ánh mắt lạnh lùng sắc bén, giọng nói vừa lạnh lẽo vừa đanh thép: “Nàng nói mang ơn trẫm tức là muốn rời xa trẫm? Trẫm dìu dắt nàng chẳng lẽ là để nàng mọc cánh cao chạy xa bay sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play