Địa cung là kiến trúc xưa cũ, quy mô không lớn, giống như một mộ địa được thu nhỏ về nhiều mặt.
Trong này có một số cơ quan đơn giản, thường sẽ xuất hiện một ít ám khí, nhưng đó không phải là vấn đề với Mạc Tê và Liêu Nho Học, có "Miệng cọp gan thỏ" bảo vệ mình, ngăn cản phần lớn công kích vật lí là điều dễ dàng.
Toàn bộ địa cung có không ít phòng, bởi vì còn quá đơn sơ, phần lớn đều không biết chúng dùng làm gì, chỉ có hai phòng lớn nhất ở trung tâm là nhìn ra chút manh mối.
Ở chính giữa của một trong hai căn phòng đó có đặt một chiếc quan tài, nắp quan tài được mở ra, bên trong không có người. Phía dưới còn khắc hoa văn kì quái, hoa văn lan trên sàn nhà, Mạc Tê theo hướng đó bước ra ngoài liền phát hiện hoa văn ấy còn tràn sang cả phòng bên cạnh.
Ở trong địa cung, nơi đặt mộ thất hẳn phải là gian phòng lớn nhất, nhưng ngoài dự đoán, căn phòng bên này còn lớn hơn gấp mười lần so với căn phòng chính giữa mộ thất kia. Trong phòng trống không, chỉ có những nét hoa văn khắc đầy đất.
"Nơi này so với hoa viên soái phủ còn lớn hơn, ước chừng còn có thể chứa toàn bộ người trong trấn." Không biết từ khi nào, Liêu Nho Học đã mượn dùng bóng người mà dán đến sau lưng Mạc Tê, thấp giọng nói bên tai cậu.
Mạc Tê không dao động, lời này thật ra đã nhắc nhở cậu một chút, nghĩ đến hoài nghi lúc trước của mình, cậu ngồi xổm xuống, vuốt ve hoa văn trên mặt đất: "Có thể, ở giữa huyệt mộ trước kia khai quật được miếng ngọc bội cũng có một phòng tương tự như thế này, có nhiều người bị nhốt chung trong căn phòng ấy, đói khát đến tàn sát nhau rồi chết đi?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play