Ở thế kỷ 21, trong một căn biệt thự sang trọng, Vương Mạn Vân sau khi đá tra nam tệ bạc mới cảm nhận được cuộc sống thoải mái đến nhường nào. Cô không còn phải dè chừng gã đàn ông ăn bám và giữ gìn lòng tự trọng mỏng manh của anh ta, cũng không cần phải phục vụ bà mẹ chồng hở một tí là sa sầm mặt mày, chê bai con dâu.

Lại càng không phải đối mặt với ông bố chồng sĩ diện hão.

Thoát khỏi sự ràng buộc của hôn nhân, trước mắt lại không còn gia đình nhà chồng chướng mắt, Vương Mạn Vân cảm thấy không khí dường như cũng ngọt ngào hơn vài phần. Tối đến, trước khi đi ngủ, cô vui vẻ thưởng thức một ly rượu vang đỏ rồi chìm vào giấc ngủ say.

Trong mơ, viễn cảnh những ngày sắp tới thật tươi đẹp, đẹp đến mức khiến Vương Mạn Vân không kìm được mà khẽ nhếch môi cười.

“…Muốn ly hôn cũng được, nhưng phải trả lại toàn bộ tiền thách cưới cho nhà tôi. Lúc cưới, nhà cô không chỉ đòi đủ "bốn món đồ lớn" là xe đạp, máy khâu, đồng hồ, radio, mà còn đòi thêm 300 đồng tiền mặt. Tất cả những thứ đó đều phải trả lại hết.”

Một giọng nam hơi chói tai, đầy vẻ kiêu ngạo vang lên bên tai Vương Mạn Vân.

Giọng nói ấy còn lộ rõ sự đáng ghét.

“Chỉ trả lại tiền thách cưới thì không được. Ba năm kết hôn, vợ mày không chỉ không đẻ được quả trứng nào mà còn suốt ngày lén lút mang đồ đạc trong nhà về cho nhà mẹ đẻ. Những thứ đó đều là tiền nhà tao mua về, thuộc về nhà họ Phương này. Nếu nhất quyết đòi ly hôn, nhà họ Vương không chỉ phải trả lại tiền thách cưới, mà những thứ bị lấy đi đó cũng phải quy ra tiền để trả lại cho nhà chúng ta.”

Lần này là một giọng nữ đầy nội lực, nhưng cũng chứa đầy sự tính toán và khôn lỏi.

“Tiểu Vân, nghe thím nói này, cháu đừng cố chấp đòi ly hôn nữa. Bụng cháu không ra gì thì đừng trách đàn ông ra ngoài ăn vụng. Khánh Sinh nó chỉ ngoại tình thôi chứ đâu có định ly hôn với cháu. Sao cháu lại mở miệng đòi ly hôn trước? Ly hôn rồi thì cháu cũng chỉ là đồ bỏ đi, nhà tử tế nào còn muốn lấy cháu nữa. Cuộc sống sau này của cháu sẽ không thể tốt như ở nhà họ Phương đâu. Đừng dại dột nữa, đúng là có phúc mà không biết hưởng, thật không có kiến thức.”

Đây rõ ràng là giọng điệu của một người hòa giải nhưng lại thiên vị một cách trắng trợn và đầy mỉa mai.

Vương Mạn Vân đang mơ màng cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo.

Đập vào mắt cô là một phòng khách không lớn, gần như không có đồ trang trí gì. Tường chỉ được quét vôi trắng một cách thô sơ, loại tường này dù có trát phẳng đến đâu thì khi dựa vào vẫn sẽ dính một lớp bụi.

Đó là sự hạn chế của thời đại.

Nền nhà là xi măng, trông khá nhẵn bóng, có lẽ vì được lau chùi thường xuyên.

Thứ khiến Vương Mạn Vân cảm nhận rõ nhất dấu ấn lịch sử chính là hệ thống đèn điện. Những đường dây điện được lắp nổi chạy dọc ngang khắp các góc nhà, rồi thả xuống từ trên trần. Bóng đèn hình bầu dục mờ đục, tỏa ra ánh sáng yếu ớt, mang đậm dấu ấn thời gian.

“Vương Mạn Vân, hôm nay cô nói rõ đi, cuộc hôn nhân này ly hôn hay không?” Phương Khánh Sinh mặt mày khó chịu nhìn chằm chằm cô. Anh ta đang ép cô, chỉ cần ép được cô nhượng bộ lần này, sau này cô sẽ không còn tư cách gây chuyện nữa.

Nói cho cùng, dù đã ngoại tình, anh ta vẫn không muốn ly hôn.

Việc không ly hôn xuất phát từ hai lý do.

Một là vì thời niên thiếu anh ta từng bị thương, không thể có con. Vì vậy, anh ta cần một gia đình hoàn hảo để làm vỏ bọc. Chỉ cần có gia đình, việc không có con sẽ là lỗi của người vợ, những lời chỉ trích, chế nhạo sẽ không liên quan đến anh ta.

Lý do thứ hai vẫn là vì Vương Mạn Vân.

Vương Mạn Vân xinh đẹp, khí chất tốt, học thức cũng cao. Một người phụ nữ như vậy, Phương Khánh Sinh không muốn buông tay. Nhưng không muốn buông tay không có nghĩa là anh ta sẽ không ra ngoài "ăn vụng", bởi vì món ngon đến mấy ăn suốt ba năm cũng sẽ thèm thử "hương vị mới" bên ngoài.

“Tiểu Vân, cháu phải suy nghĩ cho kỹ. Ly hôn với Khánh Sinh rồi, mấy chị dâu của cháu ở nhà mẹ đẻ có dung thứ cho cháu không? Cháu lại không có việc làm, không thể tự nuôi sống bản thân, sau này biết sống thế nào? Nghe thím khuyên một câu, cứ sống tốt với Khánh Sinh, mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện, trên đời này không có chuyện gì là không thể vượt qua.”

La Thúy Vân vịn lấy cánh tay Vương Mạn Vân, kéo cô đứng dậy từ dưới đất.

Vừa rồi lúc hai vợ chồng cãi nhau đòi ly hôn, cháu trai bà ta nóng giận đã đẩy Vương Mạn Vân ngã. Bây giờ, khi đã nói đến nước này, bà ta, người luôn đóng vai "người tốt", chuẩn bị kết thúc màn kịch.

Vương Mạn Vân gả vào nhà họ Phương ba năm, người nhà họ Phương đã sớm nắm rõ tính cách của cô. Họ không tin rằng sau một màn vừa dọa nạt vừa dỗ dành như thế này mà không trị được một người phụ nữ yếu đuối.

La Thúy Vân và Phương Khánh Sinh đều rất tự tin, nhưng họ đã xem nhẹ một điều: Vương Mạn Vân của lúc này không còn là Vương Mạn Vân của ngày xưa nữa.

Vương Mạn Vân của thế kỷ 21 đã đến và Vương Mạn Vân của những năm 60 đã biến mất.

Sau khi tiếp nhận ký ức của nguyên chủ và biết rõ diễn biến câu chuyện, làm sao Vương Mạn Vân có thể chịu đựng việc sống cả đời với một gã đàn ông ngoại tình? Cô dứt khoát tuyên bố: “Hôm nay, cuộc hôn nhân này phải chấm dứt.”

Chỉ cần nhìn thêm một cái vào vẻ ngoài tử tế giả tạo của Phương Khánh Sinh, cô cũng thấy buồn nôn.

Không khí trở nên tĩnh lặng trước câu trả lời không chút tình cảm nào của Vương Mạn Vân. Một người đàn ông và hai người phụ nữ nhìn cô với vẻ kinh ngạc và sững sờ.

Lúc này, trông Vương Mạn Vân rất thảm hại.

Bị gã chồng tệ bạc đẩy mạnh, trán cô quệt vào cạnh bàn rồi ngã xuống đất. Vùng thái dương có vài vết xước, máu rỉ ra lấp đầy vết thương. Vì vết thương không sâu nên máu không chảy thành dòng xuống mặt.

Nhưng chính những vết xước trên trán lại khiến Vương Mạn Vân lúc này trông vừa lạnh lùng vừa đáng thương.

“Tiểu Vân, cháu có biết ly hôn rồi cháu sẽ phải trả giá những gì không? Cháu có biết…” La Thúy Vân nhận được ánh mắt ra hiệu của chị dâu, lại tiếp tục khuyên nhủ.

“Đàn ông đã kết hôn mà ra ngoài ngoại tình, quan hệ nam nữ bừa bãi, nói đến tận trời thì cũng không phải lỗi của tôi, Vương Mạn Vân này. Đừng nói với tôi chuyện tiền thách cưới. Là bên có lỗi trong hôn nhân, nhà họ Phương không có quyền đòi lại tiền thách cưới. Thậm chí, tôi còn có thể đến Cục Công an kiện Phương Khánh Sinh tội lưu manh.”

Vương Mạn Vân vừa mới trải qua một vụ kiện ly hôn ở thế kỷ 21 nên rất am hiểu về vấn đề này, không đời nào để nhà họ Phương nắm đằng chuôi.

“Vương Mạn Vân, cô về nhà này ba năm không đẻ nổi một quả trứng, còn trách con trai tôi sao? Nếu không phải vì cái sao chổi nhà cô, nhà họ Phương chúng tôi đã sớm có cháu bế, đã sớm…” Liêu Hồng Phương tức muốn chết.

Vốn là người bao che cho con, thấy Vương Mạn Vân không chỉ kiên quyết ly hôn mà còn không định trả lại tiền thách cưới, bà ta cảm thấy uy nghiêm của một người mẹ chồng bị thách thức, liền vung tay định tát cho cô con dâu không nghe lời này một cái.

Vương Mạn Vân đã sớm đề phòng cả nhà họ Phương.

Gia đình này chẳng ai tốt đẹp. Nhìn bề ngoài ai cũng ra vẻ tử tế, nhưng thực chất lại toàn một bụng hẹp hòi. Phương Khánh Sinh là kẻ giả tạo, còn bà mẹ chồng Liêu Hồng Phương thì ở ngoài tỏ ra hào phóng, sĩ diện, nhưng ở nhà lại keo kiệt và đề phòng con dâu như phòng trộm.

Bình thường bà ta đã hay nói bóng nói gió, chì chiết nguyên chủ, hôm nay lại còn dám động tay động chân.

Vương Mạn Vân không thể nhịn được nữa.

Cô biết một mình không thể chống lại ba người. Không đợi Liêu Hồng Phương đến gần, cô đẩy La Thúy Vân đang cản đường ra rồi lao vào bếp.

Tất cả mọi người đều không ngờ Vương Mạn Vân sẽ hành động, không chỉ La Thúy Vân bị đẩy ra, mà Phương Khánh Sinh và Liêu Hồng Phương cũng không kịp ngăn cản. Cứ thế, họ trơ mắt nhìn Vương Mạn Vân cầm một con dao phay từ trong bếp đi ra.

“Vương Mạn Vân, cô muốn làm gì!”

Cả ba người có mặt tại hiện trường đều bị hành động bất ngờ này của Vương Mạn Vân làm cho sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Người ngang ngược đến mấy cũng biết quý trọng mạng sống của mình.

“Hôm nay, nếu cuộc hôn nhân này có thể kết thúc trong hòa bình, tôi sẽ không nói gì, cũng không làm ầm ĩ. Nhưng nếu ai làm tôi không thoải mái…” Vương Mạn Vân lạnh lùng nhìn ba người với vẻ mặt khác nhau, rồi giơ con dao phay trong tay chém mạnh vào khung cửa bếp.

Cô dùng hết sức, nửa lưỡi dao găm chặt vào khung cửa.

Lực phản chấn tuy làm cổ tay Vương Mạn Vân tê dại, nhưng cũng đã trấn áp được ba kẻ có ý đồ xấu xa.

“Tôi không giết người, giết người là phạm pháp. Vì một gã đàn ông ngoại tình mà phạm pháp thì không đáng. Nhưng tôi nói rõ cho nhà họ Phương các người biết, đừng hòng đổ lỗi ngoại tình lên đầu tôi. Chỉ cần sau này Phương Khánh Sinh còn dám nằm cạnh tôi, tôi không đảm bảo trên người hắn có ngày sẽ thiếu mất món đồ trang sức nào đâu.”

Vương Mạn Vân trừng mắt nhìn mấy người trước mặt.

Tục ngữ có câu, "đã trọc thì không sợ bị nắm tóc". Nếu không làm tới cùng, cô thực sự không thể nào lấy được giấy chứng nhận ly hôn.

“Cô… Cô…”

Liêu Hồng Phương chỉ tay vào Vương Mạn Vân, nửa ngày không thốt ra được lời cay nghiệt nào. Nhìn ánh mắt quyết liệt của Vương Mạn Vân, rồi lại nhìn con dao trên khung cửa, bà ta biết người con dâu vốn luôn nghe lời này không hề nói đùa.

“Mạn Vân, cần gì phải làm mọi chuyện đến mức này?”

Phương Khánh Sinh có chút hoảng loạn. Anh ta không muốn ly hôn, nhưng ánh sáng phản chiếu từ con dao phay nhắc nhở anh ta rằng cuộc hôn nhân của họ thực sự đã đi đến hồi kết.

Con thỏ bị dồn vào đường cùng cũng sẽ cắn người, và Vương Mạn Vân lúc này chính là con thỏ đó.

“Nếu không muốn tôi đem bí mật của anh đi rêu rao khắp nơi, thì chia cho tôi một nghìn đồng tiền mặt, chúng ta ly hôn trong hòa bình.” Vương Mạn Vân không chỉ không định trả lại tiền thách cưới mà còn muốn chia tài sản của nhà họ Phương.

“Không thể nào! Vương Mạn Vân, tôi nói cho cô biết, cô chết cái tâm đó đi. Ly hôn thì được, nhưng phải trả lại tiền thách cưới, một xu cũng không được thiếu.” Liêu Hồng Phương sao có thể chịu thiệt. Dù con dao có làm bà ta sợ hãi, nhưng cùng lắm thì họ đuổi Vương Mạn Vân ra khỏi nhà.

Chỉ cần một ngày chưa ly hôn, Vương Mạn Vân vẫn là con dâu nhà họ Phương, cả đời đừng mong tái giá.

Vương Mạn Vân ngay lập tức hiểu ra ý đồ xấu xa của Liêu Hồng Phương, cô cười lạnh: “Vậy thì chúng ta gặp nhau ở Cục Công an. Tôi muốn xem mặt mũi nhà họ Phương và cô nhân tình của các người chịu được bao nhiêu lời chỉ trỏ. Tội lưu manh là phải đi tù đấy.”

Cô không hề quan tâm đến việc bị người khác bàn tán, dù sao người sốt ruột nhất lúc này chính là cô nhân tình kia.

“Khoan đã…”

Phương Khánh Sinh biết tính nghiêm trọng của vấn đề.

Chuyện này nếu không có bằng chứng, không có người tố cáo thì cũng qua. Nhưng nếu có bằng chứng và có người tố cáo, Cục Công an chắc chắn sẽ thụ lý. Một khi đã thụ lý, tám chín phần mười sẽ bị kết tội lưu manh.

“Khi ly hôn, tôi yêu cầu một nghìn đồng cũng không phải là quá đáng. Ba năm qua, tôi ở nhà các người không khác gì một người giúp việc. Trời chưa sáng đã phải dậy nấu bữa sáng cho cả nhà. Ăn xong, mọi người chỉ cần lau miệng là vứt hết cho tôi dọn dẹp. Giặt giũ, nấu nướng, quét dọn, đi chợ, tất cả công việc chân tay trong ba năm nay không một ai đỡ đần. Cho nên, một nghìn đồng này thật sự không phải tôi lừa gạt anh, Phương Khánh Sinh, mà là thứ tôi đáng được nhận.”

Vương Mạn Vân thấy sự việc có chuyển biến, liền chủ động giải thích.

Dù không phải nguyên chủ, cô cũng không muốn mình chịu thiệt. Rốt cuộc, sau khi rời khỏi nhà họ Phương, nhà họ Vương thật sự không thể nào chấp nhận cô.

Mấy bà chị dâu ở nhà không phải dạng vừa, về nhà ăn không ngồi rồi chắc chắn sẽ không yên.

Vì vậy, Vương Mạn Vân nhất định phải chia tài sản của Phương Khánh Sinh.

Cô cũng không tham lam. Nguyên chủ về nhà họ Phương ba năm, dựa vào tiền lương và các khoản chi tiêu của Phương Khánh Sinh, cô đòi một nghìn đồng, không nhiều không ít, là phần mà một người vợ đáng được hưởng.

“Trừ khi tôi chết, nếu không…”

Sắc mặt Liêu Hồng Phương vô cùng khó coi, bà ta buông lời cay độc, nhưng chỉ nói được nửa câu đã bị con trai và em dâu kéo tay ngăn lại.

Bởi vì cửa phòng đã mở ra.

Ngoài cửa, không chỉ có người đứng đầu gia đình họ Phương là Phương Quang Huy, mà còn có cả bố mẹ và anh cả, chị dâu của nguyên chủ.

Nhìn sắc mặt khó coi của người nhà họ Vương, Vương Mạn Vân biết nhà họ Phương đã gọi họ đến để ép cô phải thỏa hiệp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play