Theo một tiếng hiệu lệnh, bốn gã nam tử trẻ tuổi xúm lại gần, giống như đám lâu la của La Bách Lương, vung tay đấm chân về phía Trương Hạo Lâm.

Coi như không thể giết chết đối phương, cũng phải cho hắn một bài học nhớ đời, để Trương Hạo Lâm biết, phá hỏng chuyện tốt của bọn họ, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Anh hùng cứu mỹ nhân, thường thường đều xuất hiện ở trên thân nhân vật chính, vì bảo hộ muội muội này, trước khi cảnh sát kịp đến, Trương Hạo Lâm phản kích bọn họ.

Đối với những kẻ này công kích chậm như kiến, liên tiếp đánh ra mấy quyền, đánh vào dưới trợ xươn của đối phương, một quyền đánh văng bọn chúng vào trong xe.

"Phốc!" Kẻ bị Trương Hạo Lâm đánh trúng một quyền, tại chỗ phun ra một ngụm máu tươi, cảm giác như nội tạng bị lệch khỏi vị trí.

Vẻn vẹn chỉ một quyền, đối phương đã thổ huyết, xem ra, lực lượng của Trương Hạo Lâm không hề nhỏ, một quyền có thể làm tổn thương nội tạng đối phương, mới có thể khiến cho thổ huyết.

"À, đâm chết ngươi!" Nhìn thấy ba huynh đệ của mình bị đối phương đánh ngã, kẻ còn lại móc đao ra hướng Trương Hạo Lâm đâm tới.

"Lại là chiêu này!" Trước khi lên xe lửa, Trương Hạo Lâm đã lĩnh giáo qua đám tiểu đệ của La Bách Lương, bất quá so với những người này, đám tiểu đệ của La Bách Lương kém hơn một chút, xem ra, những người này hẳn là thuộc dạng lưu manh, loại sống lang bạt thường xuyên ở trên lưỡi đao.

Muội muội co rúm lại ở trong góc, nhìn thấy đối phương móc đao hướng Trương Hạo Lâm, cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp phát ra một tiếng thét, nhắc Trương Hạo Lâm cẩn thận.

Không chỉ có muội muội xinh đẹp này, những hành khách bên cạnh cũng lo lắng, đại lượng hành khách chen nhau sang khoang xe khác, trong số đó có cả những người hiếu kỳ, hoặc là không sợ chết, đứng xa xa quan sát một người trẻ tuổi đấu với mấy tên côn đồ, nhìn một tên lưu manh cầm thanh đao nhỏ đâm về phía đối phương.

Kết quả, đao còn chưa kịp đâm tới Trương Hạo Lâm, Trương Hạo Lâm đã ra tay nhanh như thiểm điện, thân thể không những né được đao của đối phương, mà còn tung quyền đánh vào cánh tay của hắn, tại chỗ đập gãy cánh tay hắn.

Sau đó lại bồi thêm một cước, đá bay hắn, khiến hắn va vào chiếc ghế cứng rắn đối diện, nằm đó kêu thét thảm thiết như lợn bị chọc tiết.

"Đừng, đừng lại đây, đừng lại đây..."

Gã nam tử vừa rồi trêu ghẹo mỹ nữ, nhìn thấy Trương Hạo Lâm một mình đánh bốn, bắt đầu sợ hãi, trong lòng đang tính toán, chờ tàu dừng lập tức rời đi.

"Ba, ba!" Đối với mấy kẻ rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt xương cứng này, Trương Hạo Lâm thẳng tay tát hắn hai bạt tai.

Nếu bản thân không có chút bản lĩnh, nói không chừng đã bị bọn chúng đâm chết ở trong xe.

"Ngươi xem xem đó là cái gì? Đao, đúng hay không?" Trương Hạo Lâm nắm tóc hắn, lôi tới trước mặt thanh đao nhỏ dưới đất, nói.

"Đúng, đúng, là một con đao." Tên rác rưởi này bị Trương Hạo Lâm tát hai bạt tai, lại bị nắm tóc lôi kéo, đau đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, hai tay ôm chặt lấy tay Trương Hạo Lâm, hy vọng có thể giảm bớt một chút đau đớn.

"Đao, ngươi chỉ biết có đao.

Nếu như vừa rồi nó đâm vào bụng ta, ta chẳng phải là chết trong tay các ngươi? Ngươi nói xem, nếu như hiện tại ta đâm vào bụng của ngươi, có phải hay không chỉ đổ máu, sẽ không chết?" Trương Hạo Lâm nói với mấy kẻ coi thường mạng người này.

Nói xong, nắm lấy đầu hắn, dập liên tiếp xuống mặt sàn sắt, khiến tên lưu manh cầm đầu đầu phá máu xối.

Đau đến mức hắn gào thét như heo bị chọc tiết, không ngừng cầu xin tha thứ, hướng Trương Hạo Lâm cầu xin tha thứ nói: "Đừng đập nữa, van ngươi, đây là ta sai, là ta không đúng, a, a, đau, a..."

bạo lực? Không, không hề có chút bạo lực nào, đối với mấy kẻ muốn giết chết mình, chút đánh đấm này có là gì so với bạo lực.

Đối phương muốn đâm chết mình, đó mới gọi là bạo lực, bạo lực đến mức có khả năng xảy ra chết người, chút động tác này của bản thân có đáng gì.

Rất nhanh, bốn nhân viên cảnh sát trên xe lửa vội vàng chạy tới, nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi một mình đánh năm người, cùng với con đao nằm trên mặt đất.

Nhìn lại những kẻ bị đánh ngã, chỉ nằm cuộn tròn ở đó kêu đau, chưa từng xuất hiện thương vong, bọn họ coi như yên tâm phần nào, nếu xảy ra án mạng, sự tình sẽ không dễ giải quyết.

"Cảnh quan, các ngươi tới đúng lúc, vừa rồi những tên côn đồ này trêu ghẹo cô gái này, ta chỉ nhắc nhở đối phương không nên khi dễ người ta.

Kết quả bọn họ muốn dùng đao đâm chết ta.

Ta đây là tự vệ phản kích, tin chắc mọi người đều chứng kiến, tất cả mọi người có thể làm chứng.

Còn nữa, các ngươi tốt nhất đừng bao che tội phạm, sẽ bị quay video tung lên mạng, hậu quả rất nghiêm trọng." Trương Hạo Lâm không rõ những cảnh sát này có quan hệ gì với bọn chúng hay không, liền nói.

"Làm sao có thể bao che bọn họ chứ? Cậu đây là thấy việc nghĩa hăng hái làm, cảnh sát chúng tôi cảm tạ cậu còn không kịp, cậu cứ yên tâm, việc này chúng tôi sẽ giải quyết ổn thỏa.

Bất quá, các cậu vẫn phải theo tôi về phòng cảnh vụ, làm chút ghi chép, cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không làm khó cậu, đây chỉ là một quá trình mà thôi." Cảnh sát nói với Trương Hạo Lâm.

"Được rồi, ta tin các ngươi là những cảnh sát tốt." Trương Hạo Lâm đối với nhân viên cảnh sát ôm một chút nghi ngờ, có lẽ là vì thường xuyên nhìn thấy những mặt tối của ngành này.

"Thằng nhóc, đợi đấy, tao sẽ cho người giết chết mày." Tên lưu manh bị nhân viên cảnh sát mang đi, cắn răng nghiến lợi mắng Trương Hạo Lâm.

"Cảnh quan, các anh nghe rõ rồi chứ?" Trương Hạo Lâm chỉ bọn chúng, nói.

"Cứ yên tâm, bọn chúng ít nhất cũng phải ngồi tù một hai năm." Mấy nhân viên cảnh sát cam đoan với Trương Hạo Lâm.

Một hai năm? Quá ít, thanh đao nằm dưới đất kia, nếu là người khác, nói không chừng đã bị bọn chúng đâm chết.

Lẽ nào âm mưu giết người chỉ bị phán có hai năm? Thôi được rồi, hai năm thì hai năm vậy, biết đâu hai năm sau, mình đã trở thành nhân vật tầm cỡ.

Cùng cảnh sát làm xong ghi chép, Trương Hạo Lâm trở lại vị trí cũ.

Khi hắn vừa trở lại khoang tàu, các hành khác trong khoang, không biết ai đã bắt đầu vỗ tay, những người khác cũng hưởng ứng theo, tạo thành tràng vỗ tay vang dội.

Khiến Trương Hạo Lâm có chút ngượng ngùng, mỉm cười, gật đầu chào mọi người rồi trở về chỗ ngồi.

Mà cô gái vừa bị trêu ghẹo cũng đi theo, ngồi lại vào vị trí bên cạnh, không ngừng nói lời cảm tạ với Trương Hạo Lâm, còn xin số điện thoại di động của hắn, nói sau này có cơ hội sẽ mời hắn ăn cơm.

"Ta tên là Mộ Dung Lạc Nguyệt!" Mỹ nữ tự giới thiệu với Trương Hạo Lâm.

"Người cũng như tên, ta tên là Trương Hạo Lâm, bạn bè thường gọi ta là Tiểu Lâm!" Trương Hạo Lâm nhìn đối diện cô gái có làn da trắng nõn mịn màng, không tì vết, mái tóc dài màu nâu óng ả như tơ lụa buông xõa ngang hông, xinh đẹp đến mức khiến người ta phải rung động.

Cũng chính bởi vì nàng quá xinh đẹp, Trương Hạo Lâm không dám dùng mắt nhìn xuyên tường quan sát cơ thể nàng, hắn cũng không muốn máu nóng công tâm ngất xỉu tại chỗ.

Hai người trẻ tuổi, hàn huyên tâm sự.

Thì ra cô gái này cũng là người ở tỉnh SX, nhưng là người ở trong thành phố.

Khi biết Trương Hạo Lâm nói mình là người ở cổ thành trấn, trong lòng nàng không khỏi vui mừng, không biết đang nghĩ gì, chỉ thấy hai mắt trong veo như nước nhìn Trương Hạo Lâm.

Một ngày một đêm ngồi xe lửa, hai người trò chuyện rất nhiều, từ chuyện trong trường học cho tới chuyện xã hội.

Điều khiến Trương Hạo Lâm không ngờ tới, chính là cô gái ngồi cạnh hắn lại là y tá ở bệnh viện trong thành phố, một bạch y thiên sứ, người mà nam nhân ao ước.

Còn Trương Hạo Lâm, hắn tốt nghiệp ngành quản lý nông nghiệp, hiện tại đang chờ trường học sắp xếp tới cổ thành trấn nhậm chức.

Với loại học sinh như hắn, hẳn là có thể tìm được một chức quan nhỏ ở trấn.

"Lâm, ngươi có bạn gái chưa?" Mộ Dung Lạc Nguyệt nhìn về phía nam sinh tướng mạo coi như tuấn tú này, hỏi.

"Bạn gái? Không có, vừa rồi ta đã nói, ta chỉ là một tiểu nông dân, làm sao có cô gái nào coi trọng ta chứ." Trương Hạo Lâm cười khổ đáp.

(Xin hãy vote 9-10 điểm đánh giá chất lượng cuối chương ủng hộ conver.

Cảm ơn.)

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play