Biết Trương Học Hữu đây là biết rõ còn cố tình hỏi, Trương Hạo Lâm liền trừng mắt lườm hắn một cái, sau đó quay đầu lại nhìn mẫu thân mình nói:
"Khỉ Tình tỷ nghe nói sáng nay chúng ta bị Trương thôn trưởng làm khó, cho nên chạy tới hỏi xem có chuyện gì cần giúp không.
Vừa nãy nàng nói trong nhà còn có việc, nên không ở lại dùng cơm, chúng ta ăn thôi."
"A, vậy thì ngồi xuống ăn đi." Nghe Trương Hạo Lâm nói, phụ thân Trương Hạo Lâm cũng không nói gì thêm, chỉ vừa rót cho mình chén rượu, vừa đáp.
Ngược lại là mẫu thân Trương Hạo Lâm nghe lời này của Trương Hạo Lâm, ấn tượng đối với Khỉ Tình lại càng thêm tốt:
"Đừng nhìn cô nương này số khổ, lẻ loi một mình mà thật nhiệt tình.
So với đám người trong thôn 'bỏ đá xuống giếng' kia, không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Chỉ tiếc số khổ một chút, nếu nam nhân nào bát tự trấn được nàng, có thể lấy được nàng thật là tổ tiên tích đức!"
"Đúng vậy a, thím ta cũng cảm thấy vậy, nam nhân nào có thể được Khỉ Tình tỷ ưu ái, thật là mộ tổ bên trên đều muốn toát ra khói xanh rồi." Nói đến đây, Trương Học Hữu vẫn không quên nhìn Trương Hạo Lâm một cách đầy ẩn ý, sau đó cười đến xấu xa.
Mặc dù hắn không giống Trương Hạo Lâm có học vấn, đến thành thị lớn để đi học, nhưng dù sao hắn cũng là người đọc sách, biết cái gì mà bát tự, vận mệnh đều là lừa người.
Cho nên hắn cũng muốn đợi đến khi nào mình kiếm được tiền, xây một căn nhà, nếu quả thật không có cô nương nào nguyện ý gả cho hắn, hắn liền cố gắng một chút, tranh thủ cưới Khỉ Tình về nhà cho rồi.
Dù sao Khỉ Tình cũng là một cành hoa của cả vùng này, hắn không hề để ý Khỉ Tình trước kia gả cho người khác, cùng với những lời đồn đại bên ngoài kia.
Nhưng mà bây giờ nhìn xem Trương Hạo Lâm cùng Khỉ Tình đi gần nhau như vậy, quan hệ của hai người hình như còn không đơn giản, hắn cũng chỉ đành nén đau từ bỏ tình yêu.
Dù sao Trương Hạo Lâm là hảo huynh đệ của hắn, hắn có thể được Khỉ Tình ưa thích, hắn là huynh đệ cũng mừng cho hắn.
Chẳng qua nghe Trương Học Hữu nói lời này có hàm ý, Trương Hạo Lâm sợ cha mẹ mình nghe thấy kỳ quái, liền trừng mắt lườm hắn một cái.
Thấy Trương Học Hữu ngoan ngoãn cúi đầu, cắm đầu uống canh gà sầu riêng, không nói gì, Trương Hạo Lâm mới yên tâm ăn cơm.
Trong lòng nghĩ: Ca nhi, ta đây là đang thổi gió bên tai, giúp ngươi, đừng có trừng ta như vậy!
Vừa mới sau khi Khỉ Tình về, trước khi tới dùng cơm, hắn đã thông qua nền tảng điện thoại, đăng tải video Trương Học Hữu thu thập được lên nền tảng có liên quan.
Dựa vào lực lượng của cư dân mạng cường đại hiện tại, chắc hẳn Trương thôn trưởng chẳng mấy chốc sẽ bị cư dân mạng lột da.
Đến lúc đó hắn lại liên hệ với bộ môn kiểm tra kỷ luật, Trương thôn trưởng sẽ không chịu nổi.
"Hừ, đấu với ta, xem ta làm thế nào chỉnh chết ngươi, đừng tưởng rằng 'núi cao hoàng đế xa' thì không sao." Tin tức phát ra, Trương Hạo Lâm lạnh lùng hừ một tiếng.
Cái tên còn muốn mượn đám tiểu lưu manh trong trấn đối phó hắn Trương Hạo Lâm, đúng là tự mình chuốc lấy cực khổ! Trương Hạo Lâm cơ hồ đều có thể nhìn thấy, Trương thôn trưởng bị xử lý xong, phụ tử nhà họ Trương thê thảm ra sao.
Mấy năm nay bọn họ ở trong thôn làm xằng làm bậy, sớm đã là khiến người người oán thán, chắc hẳn sau khi mất chức thôn trưởng, nhà bọn họ nhất định sẽ sống thảm chưa từng có!
Sau khi người nhà họ Trương ăn cơm xong, phụ thân Trương Hạo Lâm tâm tình hôm nay vẫn không được tốt, lúc này mới nói với mẫu thân Trương Hạo Lâm:
"Lão bà, bà đi bắt hai con gà mái, chúng ta lại gói thêm hai trái sầu riêng lớn, sau đó chúng ta mang đến nhà trưởng thôn."
Mặc dù lão ba của Trương Hạo Lâm cũng không muốn chịu nhịn, nhưng là vì tiền đồ của Trương Hạo Lâm, hắn cũng đành phải làm vậy.
Chỉ hy vọng thôn trưởng có thể nể mặt, đừng làm khó, đòi hỏi bọn họ phải nộp ba, bốn xe sầu riêng.
Dù sao sau này Trương Hạo Lâm có công việc rồi, cũng coi như là người có năng lực, 30 năm phong thủy luân chuyển, đến lúc đó ai cầu đến danh nghĩa của ai, còn chưa biết chắc đâu.
Nghe phụ thân Trương Hạo Lâm nói, mẫu thân Trương Hạo Lâm mặc dù cũng cảm thấy không thoải mái trong lòng, Nhưng không còn cách nào.
Chỉ đành tự mình đi vào chuồng gà bắt hai con gà mái, lại ôm hai trái sầu riêng vừa to vừa nặng.
Lần lượt bỏ vào hai túi, đưa đến trước mặt phụ thân Trương Hạo Lâm, mới nói: "Lão đầu, vậy được không? Trương thôn trưởng không phải nói muốn ba, bốn xe sầu riêng sao? Chỉ có hai con gà mái, hai trái sầu riêng cho hắn, hắn có thể bỏ qua không?"
Ở Trương gia thôn, Trương thôn trưởng là nhân vật nổi tiếng khó làm.
Hắn mở miệng muốn bao nhiêu thứ, xưa nay chưa có ai dám cò kè mặc cả.
Trong thôn đều là nông dân trồng trọt, mọi người đều sợ đắc tội Trương thôn trưởng sẽ bị gây khó dễ, cho nên cuối cùng đành cắn răng mang đồ vật hắn yêu cầu đến tận cửa.
Cho nên vừa nghĩ đến việc lão đầu nhà mình và nhi tử, căn bản không có cách nào đáp ứng đòi hỏi của thôn trưởng, mẫu thân Trương Hạo Lâm lại lo lắng.
Nhìn dáng vẻ của thôn trưởng sáng nay, giống như thật sự không có ý định bỏ qua dễ dàng.
Vạn nhất nếu bọn họ đến, thôn trưởng cùng cái tên Trương Bất Suất từ nhỏ đã không học tốt kia lại gây khó dễ, thì phải làm sao?
Vấn đề này không chỉ mẫu thân Trương Hạo Lâm lo lắng, mà còn là vấn đề nan giải của cha Trương Hạo Lâm.
Cho nên nghe lão bà mình nói, lão ba Trương Hạo Lâm liền lắc đầu, thở dài:
"Không có cách nào, chỉ có thể đi một bước, xem một bước.
Dù sao hắn muốn nhiều sầu riêng như vậy, chúng ta cũng không có, chẳng lẽ lại đi vay tiền để đưa cho hắn?"
"Cũng phải, vậy các người đi, nhớ cẩn thận lời ăn tiếng nói.
Oa nhi tính khí nóng nảy, ông phải khuyên nhủ.
Đừng có chọc giận thôn trưởng, ảnh hưởng đến công việc của nó thì không hay!" Biết lão đầu nhà mình nói có lý, mẹ Trương Hạo Lâm cũng không nói thêm, liền dặn dò.
Chỉ hy vọng lần này lão đầu nhà mình hạ mình đến cầu Trương thôn trưởng, Trương thôn trưởng cùng Trương Bất Suất có thể xem vì tình làng nghĩa xóm, mà đừng quá đáng.
Chỉ cần lần này công việc của Trương Hạo Lâm được an bài thuận lợi, vợ chồng bà ta sẽ cám ơn trời đất, sau này có thể an tâm sinh sống.
Nghe được đối thoại của cha mẹ trong nhà, nghĩ đến mình lớn như vậy còn để cha mẹ phải theo mình chịu nhục, Trương Hạo Lâm liền cảm thấy rất áy náy.
Một mình đứng trong sân, nghĩ đến sau này nhất định phải cho Trương thôn trưởng và Trương Bất Suất biết tay, để hả giận.
Phụ thân Trương Hạo Lâm mang đồ đi ra, trông thấy Trương Hạo Lâm đứng đó một mình rầu rĩ không vui, liền sa sầm mặt: "Đi thôi, còn ngẩn người làm gì, lát nữa, đừng nói lời nào."
"Vâng!" Trương Hạo Lâm đáp một tiếng, trong lòng lại đang nghĩ đến chỗ thần kỳ của Cửu Thải Thần Thổ trong ý niệm, còn có năng lực nhìn xuyên tường: 'Tốt, ta nhịn thêm mấy ngày, nhẫn nhịn mấy ngày, vài ngày sau, phát đạt, đến lúc đó lão ba không cần lo lắng cho công tác của ta.'