"Đúng vậy, sáng nay chị Khỉ Tình gọi điện cho ta, bảo ta chiều chở chị ấy đến trấn Cổ Thành, hiện tại ta không rảnh, ngươi giúp ta đưa chị ấy đi qua đi, nghe nói chị ấy muốn mua đồ." Trương Học Hữu ở trong điện thoại nói với Trương Hạo Lâm, người anh em lớn lên cùng mặc chung một cái quần với hắn.

"Được thôi, ta hiện tại đi tìm chị ấy." Trương Hạo Lâm nghe xong Trương Học Hữu nói.

"Đi thôi, dù sao ngươi đi cổ thành trấn, tiện đường chở chị Khỉ Tình đi cùng, dù sao cũng tiện đường cho người ta!" Trương Học Hữu ở trong điện thoại nói.

Khỉ Tình, nhắc tới nữ nhân này, nàng thật có chút đáng thương, khi Trương Hạo Lâm học đại học năm ba về thôn, nghe nói nàng gả vào trong thôn.

Tại cổ thành trấn tổ chức tiệc cưới xong xuôi trở về thôn, ở trên đường quốc lộ gặp tai nạn xe cộ, chồng nàng cùng mẹ chồng chết trong sự cố; còn nàng may mắn sống sót, là do chồng nàng đã dùng thân thể bảo vệ nàng, ôm chặt lấy nàng, giúp nàng trốn thoát một kiếp.

Từ sau sự việc này, người trong thôn đều nói nàng là một nữ nhân khắc chồng, còn chưa vào cửa, đã khắc chết chồng mình cùng mẹ chồng.

Hiện tại nàng một mình sống qua ngày, nhưng lại không thể không nói, Khỉ Tình dáng dấp thật sự rất xinh đẹp, hoa khôi của mười dặm tám thôn, nay đã hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, xinh đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy nàng chỉ có mười tám, mười chín tuổi đại cô nương mà thôi.

Về phần nàng vì sao không tái giá, không ai biết, chỉ biết là, những nam tử trẻ tuổi trong thôn, đều thích đến nhà nàng gõ cửa, trêu đùa nàng.

Còn có hay không đối với nàng động thủ động cước, thì không ai rõ, dù sao thanh danh của nàng chẳng ra gì, bị các bà thím trong thôn mắng nàng là hồ ly tinh, khắc chết chồng, còn muốn câu dẫn nam tử trẻ tuổi trong thôn.

Trương Hạo Lâm là một sinh viên đại học, tư tưởng rất tân tiến, hắn không sợ người khác nói gì, lái xe gắn máy của Trương Học Hữu, đến cửa nhà Khỉ Tình.

Ấn mấy lần còi, rất nhanh, nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp, thành thục, phong thái, từ trong nhà vội vàng chạy ra.

Nhìn thấy nữ tử này, Trương Hạo Lâm trong lòng nhịn không được thầm mắng: "Thảo nào các bà thím trong thôn đều mắng nàng là hồ ly tinh, dáng dấp thật sự quá đẹp, sắp sửa sánh ngang với Mộ Dung Lạc Nguyệt rồi."

Trương Hạo Lâm nhìn thấy nữ tử, dáng vẻ y hệt mười tám, mười chín tuổi, tóc ở sau gáy buộc thành một chùm, trên cánh tay đeo một túi da màu ngà voi.

Khoác một kiện màu đen bó sát người không tay, cùng một chiếc quần dài màu đen cạp thấp bó sát người.

Dáng người của nàng, nói thật là rất thon thả, chỗ cần lớn thì lớn, chỗ cần nhỏ thì nhỏ! Chiếc cổ thon dài, vai rộng, eo nhỏ, còn có bờ mông ưỡn cong kiêu ngạo cùng một đôi chân dài có đường cong ưu mỹ.

Có chút dáng vẻ ma quỷ! Mặc dù ăn mặc vô cùng đơn giản, thoải mái, nhưng cực kỳ dụ hoặc.

"Là cậu sinh viên? Trương Học Hữu đâu?" Khỉ Tình tưởng rằng Trương Học Hữu, không ngờ là cậu sinh viên duy nhất trong thôn, không khỏi có chút giật mình.

"Trương Học Hữu hắn không rảnh, đi xây nhà cho người ta rồi, ta với hắn mượn xe đến trấn Cổ Thành, hắn nói muốn ta chở được ngươi, nào đi thôi, ngồi lên đi, chúng ta cùng đến trấn Cổ Thành, một lát nữa trở lại." Trương Hạo Lâm rất muốn dùng mắt nhìn xuyên tường, nhìn vào đôi núi tuyết ngạo nghễ trước ngực nàng, nhưng lại sợ mình chảy máu mũi, đành phải nhẫn nhịn, trong lòng nghĩ: "Đợi sau này tu luyện tốt Thượng Cổ Cửu Thần Quyết, sẽ chậm rãi ngắm nghía, không biết nàng có còn trinh nguyên không? Phốc phốc, vóc người này thật không phải bình thường nha."

"Ân!" Khỉ Tình không biết cậu sinh viên đại học này trong lòng đang nghĩ gì, chỉ biết là, Trương Hạo Lâm dáng dấp nhã nhặn, lại là sinh viên, hẳn không phải loại nam tử có tư tưởng xấu xa.

Cho nên, nàng rất thẳng thắn, dang đôi chân dài, dạng chân ngồi lên phía sau xe gắn máy của Trương Hạo Lâm, để Trương Hạo Lâm ngửi được mùi thơm nhàn nhạt toát ra trên thân nàng, mùi thơm này, không phải mùi nước hoa, mà là mùi thơm nữ nhi độc hữu trên thân thể nàng, giống như trên người Mộ Dung Lạc Nguyệt, mùi thơm độc hữu của con gái, khiến Trương Hạo Lâm không khỏi một trận say mê.

"Ngồi xuống đi, ta phải lái xe." Trương Hạo Lâm nói với đại mỹ nữ phía sau.

"Lái xe đi, đi sớm về sớm." Khỉ Tình hai tay chống ở phía sau, mà không ôm lấy Trương Hạo Lâm nói.

"Đi đây!" Trương Hạo Lâm phát động xe gắn máy, đỡ tay lái, từ từ lăn bánh.

Đầu thôn đến quốc lộ, phía trên đã nói, có một con đường đất lầy lội dài bốn, năm dặm, mấp mô, cho dù là lái xe đạp, hay là xe gắn máy, đều phải lái xe một cách cẩn thận, toàn bộ xe cứ chồm lên chồm xuống, khiến cho Khỉ Tình ngồi phía sau, rung động áp vào sau lưng Trương Hạo Lâm, khiến phía sau Trương Hạo Lâm cảm giác được hai khối đồ nóng hổi áp lên.

Thôi được rồi, mấy chuyện này không nhắc tới, chỉ nói đến con đường lầy lội này, làm cho xe chập chùng lên xuống, lại thêm kỹ thuật lái xe của Trương Hạo Lâm không tốt bằng Trương Học Hữu.

Xe chồm lên chồm xuống rất lợi hại, làm cho nơi trước ngực của Khỉ Tình mỹ nữ phía sau, hết lần này đến lần khác đâm vào lưng của Trương Hạo Lâm, khiến Trương Hạo Lâm mang vẻ mặt hạnh phúc.

"Tiểu tử thúi, ngươi có phải cố ý lái xe như vậy không?" Khỉ Tình cảm thấy xe gắn máy chồm lên chồm xuống, lại cứ nhắm vào chỗ mấp mô mà lái, làm cho đôi sơn phong ngạo nhân trước ngực nàng đâm vào sau lưng của Trương Hạo Lâm, mắng.

"Không có ý tứ, ngươi biết đó, ta một năm chỉ trở về một, hai lần, rất ít khi lái xe gắn máy.

Ngươi nhịn một chút đi, qua đoạn đường này, phía trước là quốc lộ xi măng, liền dễ đi." Trương Hạo Lâm có chút ngượng ngùng nói, trong lòng thầm nghĩ: "Lớn quá, thật co giãn a..."

"À!" Khỉ Tình nghe Trương Hạo Lâm nói, chỉ là đáp một tiếng, trong lòng lại mắng: "Còn tưởng sinh viên nhã nhặn, ra vẻ hình người, nguyên lai tư tưởng giống như bọn Trương Học Hữu, bẩn thỉu không chịu được."

Rất nhanh, Trương Hạo Lâm lái xe đến trên đường lớn, quốc lộ xi măng bằng phẳng, lái xe gắn máy, thật là thoải mái, từng cơn gió núi, xen lẫn mùi thơm của bùn đất cỏ cây, khiến người ta ngửi được vô cùng sảng khoái, không giống như ở thành phố lớn, toàn ngửi thấy mùi xăng dầu của xe cộ.

"Chị Khỉ Tình, chị bây giờ còn trẻ như vậy, có nghĩ tới việc tái giá không?" Trương Hạo Lâm cảm thấy chị Khỉ Tình phía sau, không còn áp sát người mình như lúc nãy, trước ngực và sau lưng của hắn, duy trì một khoảng cách, bèn hỏi.

"Ngươi sao lại nhiều chuyện thế, ngươi xem ta sinh ra dung mạo khắc chồng như thế, có ai dám cưới ta." Nói đến đây, Khỉ Tình sắc mặt sa sầm.

"Cái gì mà tướng khắc chồng, đó là ngoài ý muốn, ai cũng không mong muốn, nếu như ở trong thành phố lớn, chị chính là mang tướng vượng phu, chỉ là người nông thôn, chẳng hiểu gì cả, mới nói bậy bạ, chị không cần để ở trong lòng." Trương Hạo Lâm vừa lái xe gắn máy vừa nói với nàng.

"Cái gì gọi là tướng vượng phu? Ngươi nhìn ta thế này có giống không?" Ngồi ở sau xe gắn máy, Khỉ Tình nghe Trương Hạo Lâm nói, trong lòng không khỏi có chút vui mừng trở lại, ít nhất cũng có nam nhân thừa nhận sự tồn tại của mình.

"Tướng vượng phu nha, nói ra, sợ chị sẽ nói ta hạ lưu, ta thấy, vẫn là không nên nói thì hơn." Trương Hạo Lâm nghĩ đến thành thị có một câu nói như vậy, lắc đầu, tỏ vẻ không tiện nói ra.

"Ngươi cứ nói đi, ta sẽ không nói ngươi hạ lưu, ta tin tưởng cậu là sinh viên đại học, không phải loại người đó." Khỉ Tình rất muốn biết, tại sao cậu sinh viên này lại nói mình có tướng vượng phu, nghĩ đến hắn là người học hành ở thành phố lớn, kiến thức nhất định uyên bác, bèn nói.

"Thôi được, ta nói, bất quá sau khi nghe xong, chị đừng mắng ta là được."

"Ân, ngươi nói đi, ta sẽ không mắng ngươi!"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play