Cố Thanh kinh ngạc:
“Vậy chẳng phải những người sống sót từ Trái Đất đều là món hàng béo bở sao?”
Hệ thống 999: “Đúng vậy, họ được xem như những kho báu di động. Nếu biết tận dụng, người sống sót có thể nhanh chóng đứng vững trong thế giới này. Còn nếu không biết tận dụng thì…”
999 không nói hết câu, nhưng Cố Thanh đã hiểu rõ hàm ý.
Nếu người dân bản địa phát hiện ra kỹ năng thẻ của người sống sót, chắc chắn họ sẽ trở thành mục tiêu săn lùng. Khi đó, không chắc những thẻ kỹ năng này sẽ còn thuộc về họ nữa.
Trò chơi này, quả nhiên đang cố cân bằng sức mạnh giữa người bản địa và người sống sót từ Trái Đất. Đồng thời, cũng là một cách để thúc đẩy sự dung hợp giữa hai bên—đúng là có tính toán cả.
Ngay sau đó, ánh mắt Cố Thanh trở lại với những thẻ kỹ năng.
Hiện tại, người có cấp độ cao nhất trong lãnh địa là Ulysses, nhưng cũng chỉ mới cấp 5. Nếu cô đưa thẻ kỹ năng vào sử dụng, chắc chắn sức mạnh của lãnh địa sẽ tăng lên đáng kể.
Nhưng vấn đề là tình hình trong lãnh địa bây giờ còn rất phức tạp, tin tức nếu lộ ra ngoài sẽ gây bất lợi cho lãnh địa vốn vẫn đang còn yếu.
Vì thế, thẻ kỹ năng có thể phân phát, nhưng chỉ cho người đáng tin.
Mà hiện tại, trong lãnh địa này, chưa có ai đủ đáng tin để giao thẻ kỹ năng cả.
Tạm thời cất đi đã!
Sau khi quyết định xong, Cố Thanh tiếp tục kiểm tra các công trình còn lại.
Cửa hàng tạp hóa sơ cấp: Bán nhiều loại vật phẩm khác nhau. Cửa hàng này có tỷ lệ nhất định thu hút thương nhân lưu động.
Thương nhân lưu động?
Từ nghĩa đen, có vẻ là những người buôn bán di chuyển giữa các lãnh địa. Không biết bao giờ mới có thể thu hút được họ.
Có thể thấy mỗi công trình đều có tác dụng riêng, nếu tận dụng tốt sẽ mang lại lợi ích lớn cho lãnh địa. Mục tiêu trước mắt là phải kích hoạt chúng để tối ưu hóa lợi ích.
Trong đầu Cố Thanh đã có kế hoạch. Cô mở Trung tâm quản lý thôn, bắt đầu thao tác với bảng thông báo.
Lười đi tìm Ulysses, cô quyết định tự tay xử lý trên giao diện hệ thống.
• [Tuyển quân]: Tuyển 20 binh sĩ, ưu tiên người có kinh nghiệm chiến đấu.
• [Xây dựng]: Tuyển người xây dựng Lò rèn sơ cấp, ưu tiên người có kinh nghiệm.
• [Xây dựng]: Tuyển người xây dựng Xưởng gỗ sơ cấp, ưu tiên người có kinh nghiệm.
• [Xây dựng]: Tuyển người xây dựng Mỏ đá sơ cấp, ưu tiên người có kinh nghiệm.
• [Thám hiểm]: Tổ chức đội khảo sát bản đồ lãnh địa, ưu tiên người có kinh nghiệm sinh tồn ngoài trời.
• [Cứu trợ dân lưu lạc]: Mở nhiệm vụ cứu trợ dân lưu lạc, tất cả cư dân trong lãnh địa đều có thể tham gia. Cứu được 1 người, thưởng 1 đồng xu.
• […]
Cố Thanh thao tác rất thành thạo, hoàn toàn không nhận ra rằng, từ lúc nào, cô đã bắt đầu quen với thân phận lãnh chúa của mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, tại thôn Thanh Vân.
Trời mới tờ mờ sáng, Mary đã lặng lẽ rời khỏi giường.
Dù cố gắng hết sức để không gây tiếng động, nhưng Donne – chồng cô – vẫn tỉnh dậy ngay khi cô vừa cử động. Anh lập tức cũng muốn ngồi dậy theo.
“Donne, anh cứ ngủ thêm một lát đi.” – Mary nhẹ nhàng ấn vai anh xuống, giọng đầy kiên quyết.
“Anh muốn giúp em.”
“Hôm nay anh còn phải ra ngoài thu thập nữa mà? Phải nghỉ ngơi cho tốt.” – Mary vẫn kiên quyết.
Mấy ngày qua, vì làm việc trong đội xây dựng, cô đành để Donne giúp mình chuẩn bị nguyên liệu cho nhà ăn. Nhưng giờ công trình đã hoàn thành, tạm thời không cần thêm người làm. Trong khi đó, Donne lại phải ra ngoài thu thập tài nguyên, mà môi trường bên ngoài vẫn còn đầy rẫy nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, trong lòng Mary không khỏi dâng lên lo lắng.
Dù có lãnh địa làm chỗ dựa, giúp đảm bảo an toàn cho đội ra ngoài thu thập, nhưng vẫn có người bị thương được đưa về mỗi ngày. Cô thật sự sợ rằng Donne cũng sẽ rơi vào tình huống đó.
“Gần đây, đội săn bắn đang tích cực dọn dẹp ma thú xung quanh lãnh địa. Hiện tại, khu vực gần lãnh địa đã an toàn hơn nhiều rồi. Những người bị thương đều là do trực tiếp giao chiến với ma thú.” – Donne trấn an cô.
“Họ thật sự rất giỏi.” – Mary cảm thán.
Cô biết đến những đội săn bắn này. Mỗi ngày trở về, họ đều thu hoạch đầy ắp, kiếm được nhiều tiền đồng. Họ cũng là những người đầu tiên trong lãnh địa được cấp nhà ở riêng, được mặc quần áo mới từ tiệm may. Những cư dân khác trong lãnh địa ai cũng ngưỡng mộ.
Nhưng ai hiểu chuyện cũng biết, họ đang đánh đổi bằng chính mạng sống của mình.
Nghe Mary cảm thán, Donne hừ một tiếng:
“Anh cũng rất lợi hại mà! Nếu không phải vì em và con, anh cũng đã gia nhập đội săn bắn rồi.”
Nghe ra chút ghen tị trong giọng Donne, Mary bật cười.
“Đúng vậy, anh luôn là một chiến binh. Trong lòng em, anh mãi mãi là người dũng cảm nhất.”
Hai người họ quen nhau nhờ một lần anh hùng cứu mỹ nhân. Mary chưa từng nghĩ sẽ có người liều mạng chiến đấu với ma thú để cứu mình.
Khoảnh khắc Donne lao về phía con ma thú ấy, Mary đã biết…
“Chính là anh ấy rồi.”
Donne nhìn vào đôi mắt ánh lên tình cảm chân thành của Mary, khóe môi khẽ cong lên.
“Là chiến binh của em, anh nhất định phải bảo vệ em thật tốt. Đi thôi, anh sẽ đi cùng em. Dù sao cũng tỉnh rồi, ngủ nữa cũng không được.”
Cảm nhận được sự kiên định trong giọng nói của Donne, Mary đành gật đầu đồng ý.
Sau khi nhanh chóng rửa mặt chải đầu, hai người cùng nhau rời khỏi nhà.
Trên đường đi, cả hai bất ngờ phát hiện hai tòa nhà mới xuất hiện trong lãnh địa.
“Đó là tháp canh và doanh trại quân đội?”
“Đúng vậy! Xem ra lãnh địa lại sắp mạnh hơn rồi.”
Nói đến đây, cả hai không hẹn mà cùng mỉm cười. Họ đều hiểu doanh trại quân đội có ý nghĩa gì đối với lãnh địa này.
Chợt, Mary như nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt sáng lên:
“Nếu có thêm công trình mới, chắc hẳn sẽ còn nhiều công trình khác đang cần người xây dựng?”
Donne lập tức hiểu ra ý của vợ, vội đáp:
“Anh sẽ đến trung tâm quản lý thôn xem thử!”
Nói xong, Donne lập tức đi đến Trung tâm quản lý thôn.
Vừa đến nơi, màn hình lớn của bảng thông báo ngay trước mặt đã hiện lên một loạt tin tuyển dụng mới.
Sau khi xem hết, Donne không khỏi hít sâu một hơi.
Một lát sau, anh trực tiếp rảo bước đến nhà ăn.