Sáng sớm hôm sau, nhiều cư dân phát hiện ra lãnh địa đã có sự thay đổi. Điều thu hút sự chú ý đầu tiên chính là những dãy nhà ở ngay ngắn, chỉnh tề xuất hiện phía sau họ.

“Mọi người nhìn kìa, bên kia có rất nhiều nhà ở!”

“Trông giống hệt căn mà lãnh chúa đang ở.”

“Nhiều nhà như vậy, chẳng lẽ là xây cho chúng ta sao?”

“Chắc là phải trả bằng đồng tiền nhỉ?”

“Haizz, không biết bao giờ mới có thể được ở trong một căn nhà đàng hoàng đây. Tôi vừa mới gom đủ gỗ để trở thành cư dân chính thức, mà tiền công mỗi ngày chỉ đủ duy trì mức sống tối thiểu thôi.”

“Nhưng so với trước kia thì đã tốt hơn rất nhiều rồi.”

“Dù sao thì có một giấc mơ cũng không tệ. Không biết điều kiện để vào ở những căn nhà này là gì nhỉ?”



Nhiều cư dân bàn tán xôn xao, rồi theo thói quen cùng nhau kéo đến trung tâm quản lý lãnh địa.

Nơi này luôn cập nhật thông tin về tình hình lãnh địa theo thời gian thực, thậm chí còn có cả danh sách công việc đang tuyển dụng.

So với chỗ ở, điều mà nhiều người quan tâm nhất bây giờ chính là việc làm để sinh tồn.

Những cư dân mới đến ngày hôm qua cũng nhanh chóng được người cũ phổ biến tình hình lãnh địa và lập tức chạy đến trung tâm quản lý.

Lần này, họ không hề thất vọng, bởi trên màn hình lớn có hàng loạt thông báo tuyển dụng, thậm chí do danh sách quá dài nên nội dung liên tục được làm mới.

[Tuyển thợ may] – 1 đồng/ngày, bao ăn.

[Tuyển đầu bếp] – 1 đồng/ngày, bao ăn.

[Cần gấp 10 nông dân khai khẩn ruộng đất] – 1 đồng/ngày, bao ăn.

[Xây dựng tiệm tạp hóa sơ cấp, ưu tiên người có kinh nghiệm] – 1 đồng/ngày, bao ăn.

[Xây dựng kho hàng sơ cấp, ưu tiên người có kinh nghiệm] – 1 đồng/ngày, bao ăn.

[Xây dựng nhà ăn, ưu tiên người có kinh nghiệm] – 1 đồng/ngày, bao ăn.

[Lập đội khảo sát bản đồ lãnh địa, ưu tiên người có kinh nghiệm] – 2 đồng/ngày, bao ăn.

[Mở đơn đăng ký nhà ở] – Giá bán: 100 đồng/căn | Giá thuê: 10 đồng/tháng (tối đa 10 người/căn).

[…]

Nhiều người sững sờ khi đọc danh sách này, nhưng ngay sau đó, bầu không khí lập tức bùng nổ.

“Một đồng không nhiều, nhưng mà bao ăn đấy! Nếu tự đi thu gom 100 đơn vị gỗ cũng chỉ đủ duy trì mức sống trong một ngày, làm công việc này vừa có cơm ăn vừa tiết kiệm được 1 đồng!”

“Đúng rồi! Công việc này quá tốt!”

“Tôi đã phải lang thang bên ngoài suốt mấy ngày qua, lúc nào cũng gặp phải ma thú. Tôi không muốn ra ngoài nữa. Nếu có thể ở lại làm việc trong lãnh địa thì tốt quá! Tôi muốn đăng ký!”

“Phải đăng ký ở đâu đây?”

“Trước đây tôi từng làm thợ xây, tôi có kinh nghiệm!”

“Có giới hạn độ tuổi không nhỉ?”

“Để tôi đi gọi vợ tôi, tay nghề nấu ăn của cô ấy rất giỏi!”

“Khoan đã, ý là một căn nhà có thể ở tối đa 10 người sao? Nếu chia ra, mỗi người chỉ cần trả 1 đồng một tháng!”

“Nhìn thấy những thông báo này, cuối cùng tôi cũng cảm nhận được mình đang sống thật sự!”



Chẳng mấy chốc, trung tâm quản lý trở nên vô cùng náo nhiệt.

Đúng lúc này, Cố Thanh, Ulysses và Albert cùng nhau bước vào.

Vừa nhìn thấy họ, đám đông lập tức xúm lại.

“Lãnh chúa, tôi muốn đăng ký làm nông dân! Trước đây tôi từng chăm sóc ruộng nhà mình rồi!”

“Lãnh chúa, tôi nhanh nhẹn lắm, có thể đi thám hiểm xung quanh!”

“Lãnh chúa, tôi muốn…”

Cố Thanh nhìn những ánh mắt tràn đầy mong đợi của đám cư dân, sau đó giơ tay ra hiệu bảo mọi người giữ trật tự.

Thấy vậy, ai nấy lập tức im lặng, hồi hộp dõi theo cô.

“Những ai muốn ứng tuyển, lát nữa đến quầy bên kia để đăng ký và phỏng vấn.” – Cố Thanh nói, chỉ tay về phía mấy ô cửa trống trong trung tâm quản lý.

Sau đó, cô cùng Ulysses và Albert mỗi người ngồi vào một quầy.

Vừa mới ngồi xuống, trước mỗi quầy đã nhanh chóng hình thành một hàng dài.

“Tên?”

“York.”

“Muốn ứng tuyển vị trí nào?”

“Có thể đăng ký làm nông dân và thợ xây cùng lúc không? Tôi vừa làm ruộng, vừa có kinh nghiệm xây nhà.”

“Được.”

“Tôi hỏi vài câu, anh cứ trả lời thật nhé.”

”…”

Ba người tất bật ghi chép thông tin, đồng thời lần lượt đặt câu hỏi theo danh sách đã chuẩn bị sẵn.

Riêng Cố Thanh, trong lúc đăng ký, cô còn bật hệ thống để kiểm tra thuộc tính của từng người, từ đó chọn ra những ứng viên phù hợp nhất.

Tại khu trại tạm thời.

Bên trong một chiếc lều dựng vội, không gian chật hẹp, lại còn có mùi ẩm mốc khó chịu.

“Anh ra ngoài thu thập gỗ đây, em ở nhà trông bọn trẻ nhé.” – Donne nói với vợ mình, Mary.

“Anh cẩn thận đấy, nếu gặp ma thú thì đừng cố, chạy về ngay nhé!” – Mary ôm chặt cô con gái Vanessa trong lòng, khuôn mặt đầy lo lắng.

Họ mới đến lãnh địa vào hôm qua. Nhờ có thông báo của lãnh chúa, họ đã thu gom đủ số gỗ cần thiết để được ở lại một đêm an toàn.

Nhưng vì gia đình có bốn người, nên mỗi ngày đều cần ít nhất 40 đơn vị gỗ. Dù hôm qua còn dư một ít, nhưng vẫn không đủ cho hôm nay.

Hơn nữa, Donne đã bị thương nhẹ khi chạm trán với ma thú. Nếu có thể, Mary thực sự hy vọng anh có thể nghỉ ngơi thêm vài ngày.

Nhưng bây giờ chẳng còn cách nào khác, cả gia đình đều phụ thuộc vào một mình Donne.

Nghĩ vậy, Mary không khỏi đề nghị: “Hay là để em đi cùng anh? Vanessa có thể nhờ Bill trông giúp.”

“Sức khỏe của Vanessa vẫn còn rất yếu sau trận ốm vừa rồi, em phải ở nhà chăm con. Hơn nữa, em cũng bị thương khi bảo vệ con bé, nên cần nghỉ ngơi. Bên ngoài rất nguy hiểm.” – Donne từ chối.

“Anh đã hỏi thăm rồi, nếu đi theo nhóm, khả năng gặp nguy hiểm sẽ rất thấp. Mà ngay cả khi đụng phải ma thú, có khi chúng lại trở thành nguồn thức ăn cho chúng ta.”

Nghe vậy, Mary cúi xuống nhìn cô con gái đang ngủ trong lòng mình, cắn môi không nói gì.

Dù đã vào được lãnh địa an toàn, nhưng thử thách đối với họ vẫn còn rất nhiều.

“Bill đâu rồi?” – Donne hỏi về con trai.

“Nó bảo muốn đến trung tâm giao dịch xem có ai thu mua gì không.” – Nhắc đến con trai, ánh mắt Mary hiện lên chút vui mừng. Dù còn nhỏ, nhưng cậu bé đã biết cố gắng giúp đỡ gia đình.

“Vậy lát nữa anh cũng qua xem thử.” – Donne gật đầu.

Đúng lúc này, một bóng người nhỏ bé vội vàng chạy vào lều – chính là cậu bé Bill.

“Bill, ngoài kia có chuyện gì vậy?”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play