Tạ Tự Bạch lơ lửng giữa không trung, vươn tay muốn kéo Lữ Cửu đang ngập trong nước lên bờ, nhưng bàn tay chạm vào như xuyên qua một ảo ảnh không có thực, bàn tay lướt qua cơ thể đối phương.
Bên tai vang lên một giai điệu uyển chuyển, khiến Tạ Tự Bạch ngoảnh đầu lại. Một bóng hồng không biết từ đâu xuất hiện, đứng trên nền thông xanh của khe núi như một sân khấu, cất giọng hát, kể tiếp câu chuyện nhân quả xưa cũ.
Lấy bóng hồng làm ranh giới, thế giới như thể bị chia đôi. Dưới chân hắn là lửa cháy ngùn ngụt, khói bụi mịt mù; trên đầu là bầu trời lạnh lẽo, u ám không chút ánh sáng. Hắn lơ lửng đơn độc, tựa như cành khô lay động trong biển lửa. Gió lạnh gào thét, áo đỏ thêu chỉ vàng tung bay, tóc mai rối loạn, cô tịch đến thê lương.
Ánh mắt hai người lặng lẽ giao nhau.
Sương mù mờ ảo quanh bóng hồng dần tan, để lộ dung mạo thật, nhưng mặt nạ vẫn che kín, không rõ biểu cảm trên gương mặt. Chỉ thấy đôi mắt dài hẹp đầy tình ý khép lại rồi mở ra, cong lên như thường lệ khi nhìn Tạ Tự Bạch, lướt qua La Phù Đồ và Lữ Cửu bên dưới, khóe môi điểm một nụ cười lười nhác. Dường như đang nói với Tạ Tự Bạch: 
“Đừng nhìn nữa, chỉ là quá khứ thôi. Không đáng để tâm.”
Cảnh tượng trước mắt rung chuyển, mọi thứ trở nên mờ ảo, báo hiệu vở kịch đã gần đến hồi kết. Nhưng dù hạ màn thì câu chuyện vẫn chưa chấm dứt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play