Tạ Tự Bạch nhận ra danh tính của mình trong vở kịch lần này khá đặc biệt, kiểu mà nếu đăng lên mạng có khi không qua kiểm duyệt. Cậu mất chút thời gian để tiêu hóa.  
Cậu không nói gì, oan hồn đứng chờ bên cạnh, lặng lẽ rơi lệ.  
Ban đầu, nó còn giữ được vẻ yên lặng, co ro ở góc phòng, máu lệ nhỏ từng giọt xuống sàn, nó giơ tay hứng, không để máu làm bẩn sàn nhà.  
Nhưng sau đó, có lẽ vì Tạ Tự Bạch im lặng quá lâu, nó không nhịn được, lao tới túm lấy vạt áo cậu, máu lệ vung vãi, gào khóc thảm thiết: “Thật đấy, ngài có thể ăn tôi ngay bây giờ! Chỉ cần chúng phải chết! Xin ngài!”  
Sợ Tạ Tự Bạch không đồng ý, nó hoảng loạn cố nhét đầu mình vào miệng cậu.  
Nhưng Tạ Tự Bạch không phải tà ma trong suy nghĩ của nó, cũng chẳng có cái miệng đầy máu như nó tưởng. Oan hồn lao tới, suýt nữa húc cậu ngã.  
Tạ Tự Bạch hoàn hồn, vội đưa tay chặn đầu oan hồn.  

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play