Giọng thiếu niên non nớt, nhưng khi thốt ra những lời độc ác, ngữ điệu lại bình thản như lẽ đương nhiên, xóa sạch vẻ trẻ con, tựa như con rắn độc ngũ sắc, chỉ đứng đó mỉm cười đã khiến người ta lạnh toát cả người.
Lời này tuy nói với Tạ Tự Bạch, nhưng lại uy hiếp những kẻ khác. Mấy tên đánh thuê như chợt nhớ ra gì đó, mặt lập tức trắng bệch, tay chân định túm Tạ Tự Bạch cũng chậm lại.
Tạ Tự Bạch liếc qua, thấy gã mũm mĩm sa sầm mặt, dường như kiêng dè nhìn thiếu niên: “ Mày đến đây làm gì?”
Thiếu niên thờ ơ sờ lò sưởi tay, cười khẩy: “Lời Mạc thúc thật kỳ lạ. Tôi chẳng thấy cái sân này ghi tên nhà chú, sao chú đến được mà tôi lại không?”
Rõ ràng hai người này không ưa nhau, đến nỗi chỉ lo đấu khẩu mà bỏ quên Tạ Tự Bạch ở một bên.
Tạ Tự Bạch tranh thủ thở, lặng lẽ quan sát xung quanh, bắt đầu nghĩ cách thoát hiểm.
Tinh thần lực bị hạn chế, gọi kính vàng và xúc tu nhỏ không có phản hồi, giờ cậu chỉ có thể dựa vào chính mình để vượt qua nguy cơ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT