Úc Vương nghe Đức phi nói thì giật mình kinh hãi, hắn nhìn Đức phi, thấy mẫu phi chỉ lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Đức phi đã nói đến mức này, Úc Vương cũng không giấu được nữa. Trong lòng vốn có nhiều điều không định nói, nhưng một khi mở lời, lại thấy nhẹ nhõm hơn. Hắn chậm rãi nói: “Năm đó khi Thái tử chưa được lập, trong lòng con cũng từng có hy vọng. Sau này phụ hoàng chọn Thừa Quân làm Thái tử, con không thể nói là cam tâm tình nguyện, nhưng đó là ý chỉ của phụ hoàng, con vẫn chấp nhận. Con biết Thừa Quân thông minh, nhưng con cũng không kém. Con không ganh tị, chỉ là… không cam lòng. Cùng là con trai của phụ hoàng, nhưng Thừa Quân còn nhỏ đã được định là người thừa kế, còn con, đến bây giờ mỗi lần bất đồng ý kiến với hắn, vẫn phải nhún nhường.”
Úc Vương nhìn Đức phi, giọng bình thản nhưng ánh mắt lại nặng nề: “Trước kia con từng nghĩ, có phải phụ hoàng thiên vị Hoàng Quý phi quá nên mới bỏ qua con, thẳng tay lập Thừa Quân. Nhưng Thừa Quân quả thật thông minh, có thể là phụ hoàng thực sự coi trọng tư chất của hắn. Con sống cùng Thừa Quân, con thấy rõ điều đó. Chỉ là, con vẫn luôn muốn biết: vì sao con lại không thể là Thái tử? Khi đó, hắn mới chỉ tám tuổi thôi mà.”
Đức phi nghe đến đây, nhất thời không thể trả lời. Nàng hiểu rất rõ, nếu không phải năm đó Hiên Viên Linh bị ám sát, chuyện lập Thái tử sẽ không diễn ra sớm như vậy. Lời Úc Vương nói cũng không phải không có lý. Hiên Viên Linh quả thật thiên vị Thẩm Khanh, cho nên lúc cảm thấy mình không thể qua khỏi, điều đầu tiên người nghĩ đến là ba mẫu tử Thẩm Khanh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT