Còn nói đến chuyện tái giá ư? Làm sao có thể? Một nữ nhân đã từng được Hoàng Thượng lâm hạnh, thì ai còn dám lấy? Dù gan có lớn đến đâu, cũng không ai dám cưới? Dù chỉ là vụng trộm lén lút, cũng sợ liên lụy đến cả dòng tộc, bị bắt được thì có khi bị đánh chết ngay tại chỗ. Nói đùa gì chứ, đây là thời đại mà hoàng quyền là tối thượng — ai dám chống lại?
Thẩm Khanh dám khẳng định, nếu hôm nay Hiên Viên Linh hạ chỉ phân phát hậu cung, để những phi tần kia trở về nhà, thì e rằng ngay ngày hôm đó, những vị phi tần ấy liền có thể treo cổ ngay trong cung.
Nàng chưa từng nghĩ đến chuyện gieo nên nghiệp chướng như thế.
Bao lâu nay, chuyện độc sủng của Hiên Viên Linh với nàng vẫn luôn có chừng mực, chính bản thân hắn cũng chưa từng muốn để ai nắm được nhược điểm, vậy nên dù nàng được sủng ái, cả triều văn võ cũng không dám dị nghị. Nếu có kẻ nào chỉ trích, Hiên Viên Linh lập tức sẽ răn đe, huống hồ nàng cũng chưa từng làm chuyện gì sai trái, là một người ngay thẳng hiền hòa, hắn cũng chưa từng vì nàng mà trễ nải quốc sự, vậy thì kẻ nào có tư cách nhiều lời?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT