Lúc này nhìn dáng vẻ của Thuận Phi, Ngô ma ma chỉ có thể cắn răng nói: “Nô tỳ đã dặn dò hắn kỹ càng, nếu bị tra đến hắn, thì nhất định phải cắn răng không khai. Chuyện này chỉ cần hắn không thừa nhận, không bắt được tại trận, tất nhiên cũng không có chứng cứ gì.”
Cắn chết không nhận, thì sẽ không có bằng chứng buộc tội. Nhưng một khi đã nhận, thì không chỉ mỗi mình Tiểu Minh Tử phải chết. Ngô ma ma khẽ an ủi Thuận Phi: “Mẫu thân Tiểu Minh Tử vốn dĩ đã không qua khỏi, nếu không phải nương nương có lòng thương xót, ban cho hắn ít bạc để chữa bệnh, thì e rằng bà ấy cũng chẳng sống được đến nay. Tiểu Minh Tử trung thành với nương nương, chuyện này hắn tuyệt đối sẽ không mở miệng.”
Tiểu Minh Tử khi bị bắt trong lòng đã sợ đến phát run, nhưng vẫn nhớ lời dặn của Ngô ma ma. Hắn nghĩ kỹ, chỉ cần không nhận, thì chuyện này sẽ không có bằng chứng. Ngẫm lại, nếu nhận thì cũng chết, không nhận, chí ít còn có thể bảo toàn cho Thuận Phi nương nương. Mà nếu nương nương bình an vô sự, thì dẫu hắn có bị tra khảo đến chết, gia quyến của hắn vẫn có thể được bảo vệ. Tiểu Minh Tử nghĩ vậy, trong lòng tuy sợ, nhưng vẫn âm thầm hạ quyết tâm.
Thế nhưng, quyết tâm của hắn lại chẳng thể quyết định được điều gì, bởi vì Triệu Hải đã sớm sai người đem chưởng quầy tiệm thuốc kia vào cung. Chưởng quầy tiệm thuốc không nghĩ đến, có một ngày bản thân lại bị áp giải tiến cung. Đêm khuya khoắt, hắn đang định chợp mắt trong tiệm, bỗng bị người đẩy cửa xông vào. Ban đầu còn tưởng là đạo tặc, nào ngờ là người trong cung đến. Hắn bị dọa đến hồn phi phách tán.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT