Thẩm Khanh mấy ngày nay vì chuyện Thu săn mà bận rộn không ngơi nghỉ, lại thêm mấy ngày gần đây thân thể Đức Phi không được khoẻ, cũng vì thế mà càng vất vả. Sau khi thu xếp xong, Thẩm Khanh liền đến thăm Đức Phi. Đức Phi đang nằm nghỉ trên giường, sắc mặt tuy không khá hơn bao nhiêu nhưng tinh thần lại không tệ, trông thấy Thẩm Khanh đến, trên mặt vẫn giữ được nét tươi cười.

Thẩm Khanh nhìn Đức phi môi không còn chút huyết sắc, không khỏi nói: “Ngày trước Đức Phi nương nương còn thường xuyên đưa bao nhiêu thuốc bổ cho thiếp, vậy mà giờ đến lượt mình, lại không chịu uống là sao?”

"Thái y nói cơ thể ta yếu, bổ quá thì không tiêu nổi." Đức Phi nghe giọng Thẩm Khanh như có ý trách, liền gọi nàng ngồi xuống bên cạnh cùng chuyện trò. Kỳ thực trong lòng vẫn canh cánh một việc: "Lần Thu sẵn này, ta không thể theo cùng, Tam Hoàng Tử tuổi còn nhỏ, ta không khỏi lo lắng, phiền muội để mắt tới nó một chút."

Thân mình Đức Phi còn chưa khoẻ, vậy mà vẫn không yên vì hài tử. Kỳ thực nàng không nói ra, nhưng Tam Hoàng Tử là hoàng tử, bên cạnh có bao nhiêu người hầu hạ, lại thêm Hoàng Thượng sao có thể chỉ vì Đức phi không đi mà không ai để mắt tời Hoàng tử chứ? Thẩm Khanh thành thật đáp: "Các hoàng tử đều ở một chỗ, nương nương không cần bận tâm."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play