Thẩm Khanh cố ý trêu chọc hài tử, là bởi vì ban đầu đứa nhỏ không chịu ăn, cho nên nàng mới bày trò dụ dỗ, chỉ là để tiểu tử kia thèm một chút.

“Làm sao? Thừa Quân không chịu ăn thứ gì à?”

Thẩm Khanh nói: “Chưa từng ăn qua thì hắn không chịu ăn. Nhưng chỉ cần nếm thử thấy ngon, liền chịu ăn. Ăn cũng tốt lắm, hiện tại bảy tháng, cháo rau quả là có thể bắt đầu cho ăn từng chút một, đợi khi mọc răng rồi mới có thể ăn cứng hơn đôi chút, giờ mà ăn thì cắn không nát, sợ hắn bị nghẹn.”

Cho nên miếng táo khi nãy vốn cũng không phải để cho hài tử ăn, giờ Hiên Viên Linh thật sự là giờ mới hiểu. Dù sao thì việc nuôi con, hắn làm sao tường tận được? Lúc này nhìn Thẩm Khanh nói chuyện rành rẽ, lại nhớ nàng vừa rồi đút con cũng rất thuần thục, hiển nhiên là không phải lần đầu làm như vậy, trong lòng liền mềm hẳn, bước đến dịu giọng nói: “Là trẫm khiến nàng chịu tủi thân.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play