Thuận Phi trong lòng lại chẳng nghĩ như vậy. Những năm qua, nàng ta một lòng trông cậy vào Đại hoàng tử. Dù không phải là con trưởng, nhưng lại là trưởng tử, mà xuất thân nàng ta vốn không cao, rõ ràng sinh được trưởng tử, vậy mà khi muốn tấn vị cũng hết sức gian nan, khó nhọc mới lên được hàng phi vị. Đại hoàng tử nay đã nhập Ngự Thư Phòng, nhà mẹ đẻ cũng dần khởi sắc, mọi việc ngày một tốt đẹp hơn, trong lòng nàng ta thầm nghĩ sau này chắc chắn sẽ càng thêm rạng rỡ.
Giờ Đại hoàng tử cư xử như vậy, thật ra chỉ là vì còn non dại, chưa hiểu chuyện. Nghĩ đến bao năm nay nàng ta nhẫn nhịn nuôi con khôn lớn, thế mà giờ hắn lại thốt ra những lời nặng nề như thế, thử hỏi làm sao nàng ta có thể không bật khóc?
Đại hoàng tử thấy Thuận Phi rơi lệ, trong lòng liền rối bời, cắn chặt răng, cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn biết Thuận Phi thật lòng đối tốt với mình, giờ thấy mẫu phi khóc như vậy, hắn sao có thể mang tiếng bất hiếu được chứ?
Hắn vốn định xoay người rời đi, bởi vì khi nãy nói ra lời kia, hắn đã dốc hết can đảm, nhưng nước mắt của Thuận Phi vừa rơi xuống, lưng hắn liền chẳng còn thẳng được nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT